Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 399



Chương 399

“Cô xem qua bản thỏa thuận này đi, nếu như không có vấn đề gì thì lập tức ký tên đi.”

Hy Nguyệt không hề nhìn bản thỏa thuận, cô đặt nó sang một bên: “Luật sư của con sẽ xem giúp con.”

“Cô có luật sư à?” Bà Lục khẽ giật mình.

“Mặc dù con nghèo, nhưng con vẫn có thể mời được luật sư ly hôn cho mình.” Khóe miệng Hy Nguyệt khẽ nhếch, cười giống như không cười. Cô muốn giữ lại cho bản thân một chút tôn nghiêm cuối cùng.

Trong lòng bà Lục khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói như vậy, xem ra cô mời luật sư chính là để bản thân được chia nhiều quyền lợi hơn mà thôi.

Xem ra cô chính là loại người lòng tham không đáy, muốn có nhiều tiền hơn.

“Cô muốn bao nhiêu tiền thì có thể trực tiếp ra giá, không cần quanh co lòng vòng phiền phức như vậy.”

Cô cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ của mình: “Con là vợ của Lục Lãnh Phong, hơn nữa bên sai cũng không phải là con, vì thế mẹ không cần phải dùng cách này để đuổi con đi. Chúng ta cứ làm theo trình tự thông thường, trước giờ ly hôn như thế nào thì chúng ta cứ làm như vậy.”

Buổi sáng cô đã nói chuyện với luật sư mà Hứa Nhã Thanh mời đến.

Cô không phải là bên có lỗi vì vậy Lục Lãnh Phong không có cách nào đuổi cô ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng được, hơn nữa hai người họ không hề ký kết thỏa thuận trước hôn nhân, cho nên cô có thể được chia phần tài sản mà bản thân nên có được.

Nhưng cô cũng sẽ không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần đủ tiền đưa Phi đến Mỹ điều trị là được rồi.

Khóe miệng bà Lục khẽ giật giật: “Có phải cô nghĩ rằng bản thân có thể kiếm được nhiều tiền hơn bằng cách này đúng không?”

“Con chỉ muốn có được sự tôn trọng mà con xứng đáng có.” Hy Nguyệt nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng và mạnh mẽ, sau đó cầm lấy bản thỏa thuận bước ra ngoài.

Cô không quay về phòng mà trực tiếp đi thẳng xuống lầu, hẹn gặp luật sư Vương và Hứa Nhã Thanh.

Phụ nữ phải biết sử dụng vũ khí là pháp luật để tự bảo vệ mình.

“Lục Lãnh Phong nhanh quá rồi đấy, ngay cả thỏa thuận ly hôn cũng đã đưa cho cô rồi.”

Hứa Nhã Thanh chế nhạo cười một tiếng: “Cô đừng có nói với tôi là tảng băng vạn năm kia đã bị loại phụ nữ như Hy Mộng Lan làm tan chảy rồi đó nha?”

Cô nhún vai, mới quen biết có mấy ngày mà đã lên giường với nhau rồi, nói không chừng hai người bọn họ chính là kiểu vừa gặp đã yêu thì sao.

“Khó khăn lắm anh ấy mới tìm được tình yêu đích thực, có lẽ tôi nên chúc phúc cho anh ấy.”

“Ừ, tôi hy vọng sau này anh ấy sẽ không hối hận, dù sao thì trên đời này cũng không có thuốc hối hận.” Hứa Nhã Thanh đưa bản thỏa thuận ly hôn cho luật sư.

Luật sư cẩn thận nhìn từng điều khoản: “Không có vấn đề gì lớn, căn cứ theo bản thỏa thuận này thì sau khi ly hôn cô ấy có thể nhận được ba mươi tỷ, ngoài ra cô ấy sẽ không nhận được cái gì nữa.”

Hy Nguyệt choáng váng nặng nề, không hổ danh là nhà tư bản lớn, đánh bàn tính như thế này cũng thật là vang đấy.

Đưa cho cô ba mươi tỷ coi như tiền đền bù sau đó bắt cô phải trả lại ba mươi tỷ tiền sính lễ.

Tương đương với việc không nhận được một xu nào, như thế này có khác gì tay trắng ra khỏi nhà đâu cơ chứ.

“Không được, tôi còn phải trả lại ba mươi tỷ tiền sính lễ, nếu trả lại thì tôi sẽ không có tiền, tôi muốn sáu mươi tỷ, nếu không chịu thì tôi sẽ không ký tên.”

“Không, không, không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.