Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 421



Chương 421

Anh đột ngột nhấc bổng cô lên, đi đến nơi treo xiềng xích, như thể anh lại muốn trói cô lại, dùng hình phạt nghiêm khắc tra hỏi.

Cô bị dọa sợ, kinh hãi hét lên: “Tôi không tìm thằng khác. Tối hôm trước gặp anh rể trong siêu thị, cùng nhau mua ít đồ, lấy đâu ra thằng khác.”

“Tần Nhân Thiên?” Anh chấn động một chút.

Cô gật đầu một cái.

Anh ngạc nhiên trong giây lát, sau đó cảm xác toàn bộ biến thành nổi cáu.

Ngay cả Tần Nhân Thiên cũng có năng lực tìm được cô trước anh.

“Làm thế nào mà anh ta tìm thấy em?”

“Gọi điện thoại.” Cô ngập ngừng nói.

“Điện thoại của cô vẫn luôn tắt máy.”

Anh chán nản, người phụ nữ này có phải kéo anh vào danh sách đen không?

“Anh ta đã gọi trước khi tôi tắt máy.” Cô trả lời một cách thận trọng, lo sợ lại vô tình chọc giận anh.

“Tại sao lại tắt máy?”

“Tôi đổi số?”

“Tại sao lại đổi số?” Anh oanh tạc hỏi dồn dập.

“Tôi… Tôi muốn buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại.”

Giọng cô hơi cao lên: “Vì chúng ta đã ly hôn nên sau này sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, cũng không muốn gặp mặt nhau nữa.”

Cô nói một cách vô cùng kiên quyết và dứt khoát, không chút lưu luyến, tim anh như bị thứ gì đó đâm vào, khẽ nhói lên: “Tôi đã xé bản thỏa thuận.”

“Tại sao?” Cô giật mình.

“Cô chỉ có thể ở cái nhà này.” Anh hung ác mà ủ rũ nói.

Cô giống như bị búa giáng, đầu óc ong ong: “Tại sao? Tôi không có lỗi.”

“Cô kết hôn chẳng qua là một việc quét lên cô em sự dơ bẩn, đây là lỗi lớn nhất.” Anh phun ra từng chữ từng chữ trong kẽ răng, mỗi từ đều chứa đầy sự chế nhạo và mỉa mai.

Những giọt nước mắt tủi nhục trào ra, mọi thứ trong mật thất và khuôn mặt đáng ghét của anh đều mơ hồ theo làn sương mù của nước mắt.

Cô rất cố gắng để bình tĩnh lại cảm xúc của mình, nhưng lại bị bởi cơn tức giận đang dâng lên trong lồng ngực làm cho hô hấp dồn dập, ngực như muốn vỡ tung ra.

“Lục Lãnh Phong, đồ khốn nạn, đồ khốn kiếp.”

Cô vung nắm đấm, đập vào vai anh điên cuồng, cô sắp phát điên rồi, lòng tràn đầy oán hận, cô hận người đàn ông này đến chết đi sống lại.

“Tôi có luật sư, tôi muốn kiện anh.”

“Để tôi xem luật sư nào dám tiếp nhận.” Anh để cho cô tùy ý đánh, chút sức lực nhỏ nhoi của cô chỉ như gãi ngứa anh.

Cô đánh đến mệt mỏi, liền ngồi bệt xuống đất khóc một tiếng “oa”, bao nhiêu uất ức, đau buồn, tức giận, bất lực, đau đớn và gần như gánh nặng đem cô chèn ép nặng nề, tất cả đều biến thành tiếng khóc thê lương, trào dâng như cơn lũ dữ, không thể kiểm soát.

Lục Lãnh Phong ở bên cạnh nhìn cô, mặt không chút cảm xúc, trên mặt giống như mang mặt nạ, nhưng ánh mắt lại sâu không dò được, giống như vực sâu không đáy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.