Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 424



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 424

Lục Vinh Hàn phớt lờ cô ta, gọi vệ sĩ của cô ta là Mai tới: “Tôi đã tìm được công việc cho Kiều Sam rồi. Từ ngày mai, nó phải đến công ty trước chín giờ, nếu nó không thể dậy được, thì cô lôi nó dậy. ”

Lục Kiều Sam như nổi điên, vội vàng đi tìm mẹ khóc lóc kể lể: “Mẹ, con không muốn đi làm, không muốn phải dậy sớm.”

Bà Lục đâu dám nói thay cô ta mà vỗ vai cô ta một cái: “Đi làm cũng tốt, cả ngày con không cần nghĩ ngợi lung tung nữa.”

Lúc Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt bước vào, cả phòng khách đều yên lặng.

Ngọn lửa hận thù lóe lên trong mắt Hy Mộng Lan, cô ta thực sự hy vọng ánh mắt của mình có thể biến thành mũi tên sắc bén, có thể đâm xuyên tim Hy Nguyệt, như vậy cô sẽ không thể cản trở cô ta nữa.

“Cha, mẹ, mẹ nhỏ.” Hy Nguyệt nhỏ giọng thưa từng người, đầu hơi cúi xuống.

“Ngoan, trở lại là tốt rồi.” Lục Vĩnh Hàn ân cần nói.

Lục Sênh Hạ từ trên lầu chạy xuống, vừa khóc vừa ôm cô: “Chị dâu, chị trở về rồi. Bọn họ nói anh cả đuổi chị đi, làm em cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa. Hu hu. Em ghét anh cả, anh cả là một người xấu, em không quan tâm đến anh cả nữa.”

Hy Mộng Lan hung hăng nuốt nước bọt, cố kiềm lại sự tức giận và hận thù trong lòng, lộ ra dáng vẻ lo lắng, đi về phía Hy Nguyệt.

“Hy Nguyệt, thấy em trở lại là chị yên tâm rồi. Em nha, từ nhỏ đã có tính tùy hứng rồi, thích nghịch ngợm, mấy ngày nay chị mỗi ngày ở nhà đều lo lắng cho em, chỉ sợ em sẽ tùy hứng giận dỗi gây ra những việc sai trái bên ngoài.”

Bề ngoài, những lời này là lo lắng, nhưng thực tế lại là đâm sau lưng.

Cô ta lúc nào cũng muốn dội nước bẩn lên người Hy Nguyệt, làm cho cô xấu xa đến mức không còn gì để nói, để Lục Vinh Hàn biết cô ta mới là con dâu ngoan, hiểu chuyện, có nguyên tắc. Còn Hy Nguyệt chỉ làm mất mặt nhà họ Lục thôi.

Hy Nguyệt khẽ cười: “Thực xin lỗi, đã làm chị gái thất vọng rồi.”

Đây là một lời hai ý.

Một có nghĩa là cô đã không làm sai bất cứ điều gì, thứ hai có nghĩa là chuyện cô ta muốn trở thành chính thất đã hết hy vọng.

Hy Mộng Lan sắc mặt xanh trắng, nhưng cô ta vẫn bình tĩnh, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, dịu dàng: “Hy Nguyệt, chị biết em rất để ý đến những chuyện dù là nhỏ nhặt, lần này, em không được ghét bỏ bác gái và Lãnh Phong, tất cả là lỗi của chị, là chị không tốt, muốn ghét thì cứ ghét chị.”

Cô ta muốn cho mọi người biết Hy Nguyệt là người bụng dạ hẹp hòi, như vậy sau này sẽ có thể dễ dàng hãm hại cô, đối phó cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.