Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 425



Chương 425

Cô ta không thể ngồi yên chờ chết, mặc cho cô chiếm vị trí của cô ta không buông, bất luận như thế nào, cũng phải đuổi cô đi.

Hy Nguyệt sâu xa nhìn cô, khóe miệng cười lên ẩn hiện một tia giễu cợt, “Chị, chị luôn diễn cảnh giấu kim trong lời nói, chị có mệt không?”

Một câu nói nhẹ nhàng, nói trúng tim đen, Hy Mộng Lan bất ngờ bị vạch trần, khó chịu không chịu nổi.

Đấu võ miệng, cô ta không thể đánh bại Hy Nguyệt, cô ta chỉ giỏi hơn về giả tạo, biết diễn khóc lóc.

Lúc này, vẻ mặt của cô ta vẫn là ôn nhu: “Ôi, chị sợ em. Em nha, miệng của em rất lợi hại, tốt có thể nói thành xấu, đúng là có thể nói thành sai. Chị cho tới bây giờ vẫn không nói lại em. Ai bảo chị là chị em, chị phải nhường nhịn em gái.”

Đây vừa là ám chỉ Hy Nguyệt xuyên tạc sự thật, hãm hại cô ta, cũng là cho cô ta một bậc thang đi xuống.

Nhưng một số người lại không muốn cô ta có thể xuống được: “Tôi nhìn chị một chút thì không phải là chị em tốt. Chị nói xấu em gái rồi còn cướp chồng của em gái chị. Chị dâu có chị gái như chị, thực sự là một bi kịch trong cuộc đời. ”

Lục Sênh Hạ thè lưỡi nhìn cô ta.

Cô bé một mực bênh Hy Nguyệt, hơn nữa cũng có một cái miệng lanh lợi, so với Hy Nguyệt, chỉ có hơn chứ không có kém.

Hy Mộng Lan như bị tát một cái khiến má cô ta đau nhói.

Nhưng cô ta có thể chịu đựng được.

Đây là một trong những đặc điểm giết người của cô ta.

Cô ta không hề tức giận mà còn nở một nụ cười thân thiện trên môi. Cô ta biết rất rõ rằng mình không bao giờ được mất bình tĩnh trước Lục Sênh Hạ, cô bé là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của bố chồng.

“Sênh Hạ, trong bụng chị có một em bé. Nó là cháu tương lai của em. Nếu chị và anh em không hòa thuận ở cùng, đứa bé sẽ không có bố. Em nói xem một đứa bé không có bố, có phải sẽ rất khổ không?”

Lục Sênh Hạ trừng mắt nhìn.

Cô bé không thể hiểu được mối tình tay ba phức tạp giữa những người trưởng thành.

Cô bé quay đầu liếc nhìn Lục Lãnh Phong: “Anh cả, sao anh không đặt đứa bé trong bụng chị dâu mà lại ở trong bụng cô ta?”

Lục Lãnh Phong bị sặc, ánh mắt bất giác nhìn qua cái bụng phẳng lì của Hy Nguyệt.

Loại chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Anh ta chỉ ở với Hy Mộng Lan một lần, vậy mà đã trúng thưởng.

Cùng Hy Nguyệt nhiều lần như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, chẳng lẽ người phụ nữ này bị vô sinh sao?

“Loại chủ đề này không thích hợp với trẻ em.” Anh xoa đầu cô bé Lolita.

Hy Nguyệt cũng có chút xấu hổ, nắm lấy tay Cô bé Lolita: ” Sênh Hạ, chị dâu dẫn em đi chơi xếp hình Lego nha?”

“Được ạ.” Lục Sênh Hạ cười toe toét rồi cùng cô lên lầu.

Cô vừa đi, Hy Mộng Lan nhân cơ hội liền đứng bên cạnh Lục Lãnh Phong, vươn tay nắm lấy tay anh: “Lãnh Phong, em có chút sợ hãi.”

Cô ta nói rất khẽ, giọng nói vừa phát ra, thanh âm cô ta vừa nói, liền truyền đến tai hắn

Lục Lãnh Phong để cô ta cầm, cũng không hất ra, giống như thừa nhận thân phận vợ bé của cô ta.

“Về phòng trước đi.” Anh trầm giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.