Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 459



Chương 459

“Lãnh Phong, em nhảy cho anh xem một điệu nha.”

Cô ta nhấn nút play, mở lên một bản nhạc đầy kích tình.

Hy Mộng Lan vừa bước đi vừa lắc eo.

“Điệu nhảy này là em đặc biệt học vì anh đó, anh có thích nó không?”

Lục Lãnh Phong nhếch miệng, cười giống như không cười: “Cô không hề giống một người phụ nữ không có kinh nghiệm chút nào.”

Câu nói này không phải là một lời khen ngợi, mà là một câu hỏi, cô ta kinh sợ đến rùng mình, tất cả sự nhiệt tình trước đó cũng tan thành mây khói.

“Em cho rằng anh sẽ thích điều này. Hy Nguyệt rất có kinh nghiệm, mỗi khi em ấy đi cùng với anh đều rất chủ động phải không?”

Cô ta không bao giờ quên đâm Hy Nguyệt một dao thật mạnh, còn dội thêm một chậu nước bẩn nữa.

Đôi mắt đen lạnh lẽo của Lục Lãnh Phong xẹt qua, Hy Nguyệt quả thật rất có kinh nghiệm, nhưng cô ấy chưa bao giờ chủ động, khi nằm ở trên giường lập tức biến thành một con cá chết cứng ngắc.

Vừa nghĩ đến Hy Nguyệt thì trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng tức giận.

Anh thật sự rất muốn nhốt người phụ nữ vừa tiêu cực vừa lãnh đạm này vào một căn phòng nhỏ tối tăm, sau đó hung hăng giày vò cô một trận.

Trong căn phòng ở tòa nhà chính, Hy Nguyệt hắt hơi một cái thật mạnh.

Cô đang trò chuyện với Hứa Nhã Thanh trên zalo.

“Cô thật sự muốn ly hôn với Lục Lãnh Phong à?”

“Ừ, nếu như kiện cáo ly hôn thì tôi có khả năng thắng không?”

“Tôi không muốn đả kích cô nhưng mà khả năng rất nhỏ. Cô vẫn nên cố gắng giải quyết trong nội bộ. Cô chỉ cần sáu mươi tỷ mà thôi, không phải là vấn đề gì khó.”

“Thế nhưng sao tôi lại cảm thấy khó như lên trời ấy? Lục Lãnh Phong nói nếu tôi muốn ly hôn thì chỉ có thể ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.”

“Đồ ngốc, anh ta nói như vậy là vì anh ta không muốn ly hôn, nếu anh ta muốn ly hôn, cho dù cô không mở miệng thì anh cũng sẽ cầm tiền đuổi cô đi.”

Trái tim Hy Nguyệt rung động kịch liệt, cảm thấy bản thân sắp trở thành một vật hy sinh.

Lục Lãnh Phong không ly hôn, nhất định không phải vì anh có tình cảm với cô, mà là vì cho đến bây giờ trong đám con cháu nhà họ Lục chưa từng có người ly hôn, cho nên anh không muốn bản thân là người đầu tiên làm chuyện này.

“Cuộc hôn nhân mà tôi muốn không phải như thế này, tôi không phải là một người phụ nữ hào phóng, cho nên tôi không thể chung chồng với người khác.”

Hứa Nhã Thanh im lặng một lúc, sau đó lại gửi tới một dòng chữ: “Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ nghĩ ra một biện pháp hoàn chỉnh cho cô.”

“Được, cảm ơn anh.” Cô thầm thở dài.

Lúc này, bên ngoài có một giọng nói truyền đến, chính là Trần Trúc: “Thưa mợ chủ, cậu chủ bảo cô đến tòa nhà phụ.”

“Qua đó làm gì?” Cô vô cùng kinh ngạc.

“Tôi không biết, cậu chủ chỉ nói muốn cô đến đó trong vòng năm phút.” Trần Trúc truyền đạt lại câu nói.

Thần kinh toàn thân Hy Nguyệt căng thẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.