Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 468



Chương 468

Trong bếp, có người vẫn không chịu từ bỏ ý định, sai người hầu hầm nhiều canh bổ dưỡng hoa hồng, còn dặn lúc mang lên, nhặt hoa hồng ra, không để cho Hy Nguyệt nhìn thấy.

Nhưng dược liệu dù sao cũng có mùi, Hy Nguyệt còn chưa uống, vừa ngửi được mùi liền cảm thấy buồn nôn, che miệng muốn nôn ra.

Lục Lãnh Phong nhíu đôi mày rậm, anh cũng ngửi được mùi thuốc.

“Trong đó có cái gì?”

“Hình như là hoa hồng, canh này do cô chủ yêu cầu nấu.” Người giúp việc thành thật đáp.

“Hầm lại đi, không được để có một chút loại dược liệu này, tất cả thức ăn nhất định không có.” Lục Lãnh Phong cáu kỉnh phát ra mệnh lệnh.

Hy Nguyệt thở dài: “Tại sao chị gái anh lại cho tôi uống canh hoa hồng? Tôi muốn có thai thì còn hiểu được, còn đằng này tôi không có mang thai.”

Trực giác nói cho cô biết, ở đây có vấn đề, Lục Kiều Sam sẽ không đột nhiên đổi tính, đây là chồn chúc tết gà, không yên lòng.

Nhưng cô không thể nghĩ ra mình muốn làm gì.

Lục Lãnh Phong hơi nheo mắt lại, lóe lên một tia sắc lạnh: “Khi mang thai có thể ăn hoa hồng không?”

Cái thứ quỷ này có tác dụng gì, anh không biết.

“Thuốc phá thai trong truyền thuyết, người bạn đồng hành bền bỉ phim cung đấu. Chị gái anh rất ghét tôi, một lòng muốn đem Hy Mộng Lan lên làm vợ cả, cô ta hẳn là sẽ không hy vọng tôi mang thai chứ?”

Cô ung dung thư thả, nhẹ nhang phân tích.

Một luồng sát khí khát máu xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của Lục Lãnh Phong, nếu Lục Kiều Sam dám giết con của anh, kiếp này anh sẽ khiến cho chị ta đừng mơ mà có con.

Ở dưới lầu, thấy nguời giúp việc bưng nguyên tô canh còn nguyên si chưa ai động vào xuống, Lúc Kiều Sam vô cùng tức giận, thất vọng thở hổn hển.

Cái đồ thấp hèn kia, hàm răng vẫn còn chặt đấy.

Thật sự muốn cạy răng cô ra, đổ hết nước canh vào miệng cô, rồi nhìn máu cô chảy thành sông.

Đầu bếp đun nhỏ lửa nồi canh mới theo yêu cầu của Lục Lãnh Phong, không cho dược liệu vào, hương vị nguyên chất.

Hy Nguyệt cuối cùng cũng uống thoải mái, ăn hai cái đùi gà lớn, rất hài lòng.

Vẻ mặt vốn dĩ căng thẳng của Lục Lãnh Phong cũng bình tĩnh hơn.

“Con nhím nhỏ, mau khỏe lại, nếu không cô rất thảm đấy.”

Hy Nguyệt biết ý của anh, cho dù cô có chết anh cũng không buông tha cho cô, anh vẫn sẽ không ngừng cưỡng đoạt, đem thân thẻ cô móc sạch, cho đến khi cô hoàn toàn tắt thở mới ngưng.

Theo cách này, giống như một con lợn, cô nằm lười biếng một ngày, buổi tối mới đi xuống.

Sau bữa tối, cô thường đi dạo trong vườn hoa, đi qua con suối nhân tạo nhỏ, đến hồ nước xanh trong, đứng trên bãi cỏ ven hồ để tắm trong ánh hoàng hôn và gió chiều.

Mặt hồ trong xanh như một vũng ngọc lỏng trong suốt, phản chiếu ánh xanh quyến rũ dưới ánh mặt trời lặn.

Bỗng một đàn cá nhỏ bơi qua, cô thích thú cúi xuống xem.

Cách đó không xa, một đôi mắt u ám đang nhìn cô.

Không có ai xung quanh, cô cũng không biết bơi, nếu cô rơi xuống nước, cô sẽ không chỉ bị sẩy thai mà còn có thể tử vong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.