Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 474



Chương 474

Lục Kiều Sam tức đến bốc khói, đến cả từng sợi tóc cũng đang bốc khói: “”Tần Nhân Thiên, anh bị đồ đê tiện này mê hoặc rồi, em mới là vợ sắp cưới của anh, không phải cô ta.””

“”Tôi cứ nghĩ cô đã sửa đổi, nhưng cô một chút cũng không sửa, cô quả thật là tật xấu khó đổi, không có thuốc trị.”” Tần Nhân Thiên cắn chặt khớp hàm, tận lực dằn xuống xúc động muốn giết cô ta.

Chỉ cần anh ta còn ở đây, ai cũng không thể động đến một sợi tóc của Hy Nguyệt.

Vào đúng lúc này, Lục Lãnh Phong từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Hy Nguyệt nằm trong ngực của Tần Nhân Thiên, một ngọn lửa phẫn nộ bốc lên từ hai mắt.

“”Hy Nguyệt, lăn lại đây cho tôi.”” Anh gầm nhẹ một tiếng, cả người phát ra khí lạnh thấu xương, tựa hồ đem cả sóng âm cũng đông cứng lại.

Cách xa ba mét mà Hy Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được sự xâm nhập của khí lạnh, làm máu của cô cũng sắp đông cứng lại.

Trên đầu là ánh nắng chói chang chiếu vào, nhưng cô lại không cảm thấy một chút ấm áp nào, ánh nắng dường như bị khí lạnh đông thành tuyết rồi.

Cô theo bản năng bước lên trước một bước, bị Tần Nhân Thiên kéo trở lại: “”Có anh ở đây, em không phải sợ, anh sẽ không để cho Lục Lãnh Phong động đến em.””

Giọng nói của anh ta thật ấm áp, bỗng nhiên xua tan bốn phía giá lạnh, làm cho ánh nắng trở lại, làm cho từ trong ra ngoài cô đều ấm áp trở lại.

Cô thu lại bước chân, không muốn đi đến mùa đông khắc nghiệt, muốn ở lại với mùa xuân ấm áp.

Hành động này của cô làm cho các cơ trên mặt của Lục Lãnh Phong vặn vẹo biến hình, một đôi con ngươi u ám so với giếng sâu còn đen hơn, tựa như muốn nhốt cô vào hang động chỉ có màu đen vô hạn.

“”Hy Nguyệt.”” Anh nghiến răng gọi tên cô, tựa hồ như muốn cắn nát cô vậy, sau đó như một cơn lốc lướt tới, một quyền đánh về phía Tần Nhân Thiên.

“”Không cần.”” Hy Nguyệt thét chói tai, lấy ra sức lực toàn thân, như một con bò nhỏ, bất chấp tất cả, liều lĩnh đâm về phía ngực của anh.

Ngực của anh cứng như sắt, đầu đâm vào trên đó, chấn động kịch liệt làm cho cô đầu choáng mắt hoa, trời đất vạn vật cùng bóng dáng của anh đều đang xoay tròn,

Anh vội vàng thu nắm đấm lại, một quyền liền đánh vào không khí.

“Cô muốn chết sao?”” Anh nóng nảy mà kinh hãi, nếu như anh không kịp thu về, một quyền này rơi trên người cô, đủ để đem cô đánh đến xương cốt vỡ vụn.

Đầu của cô có chút choáng, gương mặt nổi giận đùng đùng của anh hiện ra trước mắt, cô đỡ trán, làm cho chính mình ổn định lại: “”Tôi vốn dĩ cũng suýt chết, nếu như không phải anh ấy cứu tôi, anh quay lại cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể lạnh băng của tôi mà thôi.””

Nghe thấy lời nói này, Lục Kiều Sam lập tức hét lên: “”Hy Nguyệt, cô đừng có mà ác nhân cáo trạng trước.””

Lục Lãnh Phong hít sâu hai cái, làm cho cơn sóng phẫn nộ điên cuồng trong lòng khôi phục lại bình tĩnh: “”Vừa rồi xảy ra chuyện gì?””

Giọng nói anh cực kỳ trầm thấp hỏi.

Tần Nhân Thiên nhặt thanh sắt ở dưới đất lên ném xuống chân anh “”Keng”” một tiếng giòn vang, làm lòng bàn chân anh chấn động: “”Kẻ điên Lục Kiều Sam này cầm thanh sắt này đuổi theo Hy Nguyệt chạy trong sân, muốn đánh chết Hy Nguyệt. Anh cũng biết sức nặng của thanh sắt này, đánh vào người không chết cũng tàn.””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.