Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 494



Chương 494

Đó là ánh sáng của hi vọng.

Không có hi vọng thì sẽ không thất vọng.

Đối với Lục Lãnh Phong mà nói, cô không nên ôm bất kỳ hi vọng nào, cho dù chỉ là một chút.

Chỉ có Hy Mộng Lan mới là người mà anh muốn có, chỉ có Hy Mộng Lan mới xứng đáng có ngọn lửa hi vọng.

Lục Lãnh Phong đặt ly rượu xuống bàn, đôi mắt sâu đen lanh lùng lóe lên tia sáng: “Tiêu Ánh Minh không phải là một đối tác tốt.”

Trên gương mặt cô xuất hiện nụ cười ưu thương.

Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam hợp tác để đối phó cô, chỉnh cô, hãm hại cô, anh chỉ mở một mắt nhắm một mắt, không chỉ bao dung, còn thay đổi chân tướng để bảo vệ.

Cô chỉ dẫn Tiêu Ánh Minh về nhà một chuyến, anh đã bắt đầu cảnh cáo rồi.

Sợ cô làm tổn thương đến người phụ nữ mà anh yêu.

Người phụ nữ không được yêu thương chỉ có thể bị giẫm chết, bị chà đạp và giày vò, cho dù chịu đựng ép hại cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, không thể kháng cự.

Người phụ nữ yêu thích thì có thể làm bất kỳ điều gì mà mình muốn.

Tiêu chuẩn kép thật là đáng sợ.

Miệng của cô như có một mảnh hoàng liên, vị đắng cực độ lan từ đầu lưỡi đến nội tạng.

Cô khó khắn nuốt nước bọt, nuốt xuống tất cả mọi cảm xúc, khóe miệng cứng nhắc nở nụ cười: “Đúng rồi, quên chưa chúc mừng anh, chính thức đón vợ lẽ vào cửa.”

Lục Lãnh Phong nhàn nhạt liếc cô, ánh mắt trở lên cực kỳ âm u, giống như giếng cổ hai nghìn năm, không nhìn thấy đáy.

“Cô muốn phản đối?”

“Sao có thể chứ, tôi làm sao có tư cách đó?” Cô nhún vai, giọng nói còn yếu hơn hơi thở.

“Biết là tốt.” Lục Lãnh Phong hừ một tiếng, khinh thường nhìn cô, giống như đang nhìn một cọn bọ đáng khinh vậy.

Thật ra cô nguyện ý làm một con bọ, nếu như anh có thể có lòng xót thương mà thả cô đi, cô có thể giống như một con bọ chậm rãi bò từ trong ngôi nhà này ra ngoài.

Có câu nói tiền bạc quý giá, tình yêu còn quý giá hơn, nếu vì tự do, cả hai đều có thể vứt bỏ.

Cô vẫn luôn không thể hiểu được, ý nghĩa của tự do, nhưng bây giờ cô hiểu rồi.

Cô khao khát tiền, càng khao khát tự do hơn.

Đáng tiếc là, cô vì tiền mà hy sinh sự tự do của mình.

“Có đôi khi, tôi nghĩ, nếu như ông trời không đùa cợt như vậy, không có thay thế tôi và Hy Mộng Lan, thì tốt biết bao.”

“Trên đời này không có nếu như.” Vẻ mặt Lục Lãnh Phong ngưng trọng, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói giống như động đất chìm dưới đáy biển, mang theo sự âm u và kích động trước khi sống thần đến.

“Tôi biết, thật ra anh cũng nghĩ như vậy, anh muốn ly hôn với tôi, để Hy Mộng Lan làm vở cả. Chỉ là nhà họ Lục không có người thừa kế nào từng ly hôn, anh không muốn lập kỷ lục mới, làm người đầu tiên.” Cô thấp giọng nói, mang theo tự nhiên.

“Cô thật sự là con giun nằm trong bụng tôi.” Lục Lãnh Phong cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.