Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 518



Chương 518

Hình như cô lại làm sai chuyện gì đó, chọc anh tức giận rồi.

Cô nhanh chóng tìm kiếm trong não bộ, thế nhưng không nghĩ ra là mình đã làm gì.

Rõ ràng cô đã tuân theo khuôn phép rồi mà.

Rất có thể chính bản thân cô đã làm anh cảm thấy không thoải mái rồi.

Nếu như một người đã ghét một người khác, cho dù cô không làm gì, chỉ đứng ở đó thôi cũng làm anh khó chịu, bởi vì sự tồn tại của cô đã làm ô nhiễm bầu không khí và tầm mắt của anh.

Cô giả vờ tiếp tục đọc sách, che mặt mình lại.

Sắc mặt của Lục Lãnh Phong càng trở nên u ám, giống như khúc dạo đầu của một cơn bão lớn sắp ập tới vậy.

Hy Mộng Lan ở một bên nịnh hót, phải thể hiện mình đang thân thiết với anh, làm Hy Nguyệt tức chết.

Cô ta lấy một quả anh đào từ trong đĩa hoa quả, đưa đến bên miệng Lục Lãnh Phong: “Lãnh Phong, ăn anh đào đi.”

Lục Lãnh Phong ăn xong, cô ta liền giơ tay ra, để anh nhổ hạt vào tay mình..

“Ngoan thật.” Lục Lãnh Phong rất hài lòng với biểu hiện của cô ta: “Người con gái vừa biết săn sóc vừa nghe lời như cô mới được người khác thích.”

“Lãnh Phong.” Hy Mộng Lan mở cờ trong bụng, ghé đầu lên vai của Lục Lãnh Phong.

Hình như anh đã sớm quên chuyện này rồi, không chịu ảnh hưởng của nó, còn yêu chiều cô ta như vậy, cuối cùng cô ta cũng yên tâm rồi.

Hy Nguyệt cố gắng giảm thấp chức năng nghe của tai mình xuống, mỗi một câu chữ của bọn họ truyền đến tai cô đều trở thành tạp âm.

Không nghe, không nghe, chặn hết lại.

Thế nhưng cô đã không còn tâm trí đọc sách nữa, những hàng chữ trên đó giống như hóa hết thành những con kiến, chúng cứ bò, cứ bò, bò vào trái tim của cô, gặm nhấm nó, làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Có điều, dưới ánh mắt của Lục Lãnh Phong, cô vô cùng bình tĩnh.

Mà hai tai không nghe những chuyện ngoài lề, chỉ chuyên tâm đọc sách.

Khóe miệng cô mím chặt, cả người cũng căng cứng.

Cô càng không để ý đến anh thì càng làm nổi lên dục vọng của anh.

Anh rất muốn nhấc cô lên, ép trên bàn, làm ngay ở đây!

Nghĩ rồi, anh phun ra một câu: “Cô có thể ra ngoài rồi.”

Hy Mộng Lan đương nhiên cho rằng đây là những lời nói với Hy Nguyệt, cô ta đắc ý cười: “Em gái, em nên đi rồi.”

Người phụ nữ này cũng thật bình tĩnh, bất động ngồi ở đó làm bóng đèn, chiếu sáng bọn họ, làm mờ chính mình.

Hy Nguyệt cũng cảm thấy Lục Lãnh Phong đang nói bản thân mình, tiếp sau đây nhất định bọn họ sẽ làm mấy chuyện không thích hợp, không muốn cô làm bóng đèn để cản trở bọn họ.

Cô liền gấp sách lại, đứng lên, mới đi được hai bước đã nghe thấy âm thanh u ám của Lục Lãnh Phong truyền đến: “Tôi bảo cô đi chưa? Lăn vào đây cho tôi.”

Cô như bị điện giật đứng lại, không dám động nữa: “Rốt cuộc anh đang bảo ai ra ngoài?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.