Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 530



Chương 530

Câu nói vô ý này lại như một thanh kiếm đâm thẳng vào nỗi đau của Hy Nguyệt. Cô mà có thai thật thì đã tốt.

Cô bị vô sinh.

Hoàn toàn không thể có thai được.

Buồn nôn, nôn khan chỉ là tác dụng phụ của thuốc mà thôi, tác dụng phụ lớn nhất của loại thuốc đó chính là phản ứng đường tiêu hóa dưới.

“Cô đừng đùa nữa, vì tôi đang uống thuốc điều hòa kinh nguyệt mà thôi.”

“Kinh nguyệt của cô còn chưa tới sao?” Quách Ly Ly nhếch mày.

“Chưa, chậm hai tuần nay rồi, vẫn không chịu tới, sắp uống hết cả thuốc rồi mà vẫn chưa chịu tới, không biết là có tới hay không nữa.” Cô day day trán than phiền khổ não, vô cùng phiền muộn.

Cô còn chưa ngoài hai mươi mà đã bước vào thời kỳ mãn kinh rồi sao?

Quách Ly Ly đỡ trán nói: “ Cô không phải là gặp phải bác sĩ dởm đấy chứ?”

“Chắc không phải đâu.” Cô nói một cách thờ ơ, từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới việc này, bác sĩ khám cho Lục Kiều Sam không thể nào là loại bình thường, vớ vẩn được.

Quách Ly Ly suy nghĩ một lúc, đôi mắt to đảo qua đảo lại một vòng nói: “Cô không phải vẫn chưa tới bệnh viện kiểm tra đó chứ, thế thì lấy que thử thai thử xem sao?”

Cô gật đầu, bác sĩ cũng không bảo cô đi làm kiểm tra khác, cứ thử que xem sao: “Tôi lấy que thử thai thử rồi, một vạch.”

Quách Ly Ly chép miệng nói: “Cô đúng là qua loa quá đi, que thử thai chưa chắc đã đúng. Trước đây lúc chị gái tôi mang thai, thử que cho kết quả một vạch, sau đó tới bệnh viện xét nghiệm máu mới phát hiện ra là có thai. Cô vẫn nên tới bệnh viện làm xét nghiệm máu thì hơn, đừng uống thuốc linh tinh, uống vào nhỡ bị làm sao thì chết, nếu đứa bé không giữ được thì cô còn phải làm phẫu thuật phá thai nữa.”

Nghe thấy thế Hy Nguyệt liền cảm thấy bụng co thắt, nhất thời không biết nên vui mừng hay nên lo lắng.

Vui mừng vì cô vẫn còn có khả năng mang thai.

Lo lắng là vì cô đã uống nhiều thuốc như thế, nếu thực sự có thai có lẽ sẽ ảnh hưởng tới đứa bé.

Trở về phòng làm việc cô vẫn luôn nghĩ về việc này.

Lời nói của Quách Ly Ly đã cho cô một tia hy vọng, khiến cho một người tuyệt vọng như cô khổ sở vùng vẫy trong bóng đêm không bến không bờ nhìn thấy được tia sáng bình minh.

Lúc này, mẹ cô gọi điện thoại tới: “Hy Nguyệt, bác sĩ từ nước ngoài mà nhờ bạn con giúp đỡ đã mời tới rồi, ngày mai sẽ bắt đầu kiểm tra cho Phi.”

“Tốt quá rồi, mẹ, nếu mọi việc thuận lợi thì Phi sẽ có thể ra nước ngoài làm phẫu thật rồi.” Hy Nguyệt vui mừng nói.

Mẹ Hy thở dài: “Phi có tỉnh lại được hay không đành phải nhờ vào may mắn vậy, bây giờ người mà mẹ lo lắng nhất là con, rốt cuộc chuyện là sao thế? Mộng Lan lại cùng Lục Lãnh Phong qua lại với nhau rồi à. Sớm biết thế này, lúc đầu mẹ nhất định phản đối đến cùng không cho con gả qua đấy.”

“Mẹ à không sao đâu, con xử lý được mà. Công tử nhà giàu không phải đều như thế sao? Làm gì có tên nào chỉ có duy nhất một người phụ nữ bên cạnh. Cho dù không có Hy Mộng Lan cũng sẽ có người phụ nữ khác.” Cô cười đau thương.

“Hừ, nếu như Thời Thạch vẫn còn thì tốt biết mấy, con cũng sẽ không bước vào vũng bùn này.” Mẹ Hy lòng đầy lo lắng. Bà chẳng hy vọng dựa dẫm gì vào người có quyền có thế, chỉ hy vọng con gái có được cuộc hôn nhân hạnh phúc mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.