Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 540



Chương 540

“Bà, sắc mặt của bà ngày càng tốt lên rồi, hôm nay cháu hầm canh bồ câu đến cho bà. Cháu thấy bà uống thêm mấy lần canh cháu hầm nữa thì có thể hồi phục về nhà rồi.” Cô mỉm cười xinh đẹp, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.

“Bà cũng nghĩ như vậy.” Bà cụ Lục cười, sau khi uống một ngụm canh thì hỏi: “Bà nghe nói gần đây sức khỏe cháu không tốt, bà giúp cháu bắt mạch, xem xem có phải do khí huyết không thông không.”

Hy Nguyệt nhanh chóng xua tay: “Bà, hôm qua cháu đi kiểm tra lại rồi, là bác sĩ chuẩn đoán sai, sức khỏe cháu không hề có vấn đề, có thể sinh con. Năm sau, cháu nhất định sẽ sinh cho bà một đứa cháu thật mũm mĩm.”

Cô không thể để bà cụ Lục bắt mạch cho được, nghe nói y thuật của bà cụ Lục rất cao, bắt mạch một cái, có lẽ sẽ biết cô có thai.

Nghe nói như vậy, bà cụ Lục liền an tâm: “Không sao là tốt rồi.”

Đợi bà uống canh xong, Hy Nguyệt cẩn thận nghiêm túc hỏi: “Bà, nếu như con và Lục Lãnh Phong ly hôn rồi, anh ấy vẫn phải kết hôn với con gái nhà Họ Hy phải không?”

Bà cụ Lục do dự một lúc, không trả lời, chỉ nắm lấy tay cô: “Hy Nguyệt, cho Lãnh Phong thêm chút thời gian, nó sẽ hiểu, đừng bỏ rơi nó như vậy.”

Hy Nguyệt nhìn xuống, hàng lông mi dài dưới mí mắt trắng nõn tỏa ra một dáng vẻ bi thương.

Bà cụ Lục không trả lời, vậy đáp án chắc chắn là như vậy rồi.

Vợ của Lục Lãnh Phong chỉ có thể chọn ra từ nhà Họ Hy, cô đi rồi, Hy Mộng Lan chắc chắn sẽ lên vị trí đó.

“Bà, cháu sẽ không ly hôn, cho dù Lãnh Phong muốn ly hôn, cháu cũng không ly hôn.”

Cô không hề nhìn thấy bất kỳ một tia hy vọng nào ở trên người Lục Lãnh Phong, anh cũng sẽ không cho cô một chút hy vọng, bất kể nỗ lực thế nào thì cũng chỉ nhận được tuyệt vọng thôi.

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ làm tất cả mọi thứ là vì con, giữ tốt vị trí của mình thì mới có thể bảo vệ được con, cô sẽ không để cho Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam làm hại đến con nữa.

Bà cụ Lục không hiểu được tâm ý của cô, chỉ cho rằng cuối cùng cô cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, liền mỉm cười: “Tốt, có câu nói này của cháu, bà yên tâm rồi, có bà bên cạnh, Lãnh Phong không dám làm loạn đâu.”

Chập tối, lúc cô về đến nhà, tay che bụng, bộ dạng rất khó chịu.

Trần Quản bước đến, đỡ lấy cô: “Cô chủ, cô sao vậy, đau bụng sao?”

“Hôm nay tôi tới kỳ kinh nguyệt rồi, ra máu rất nhiều, có chút đau bụng.” Hy Nguyệt rên rỉ, cố ý nói to để Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam bên trong đều nghe thấy.

Hai mắt bọn họ lóe sáng như ánh sáng của sao băng bùng nổ vậy, sự phấn khích và kích động trong lòng đã nhanh chóng che giấu lại, gần như là nhảy ra phía trước.

“Hy Nguyệt, cô đến kỳ kinh nguyệt rồi sao?” Lục Kiều Sam gần như là vội vàng xông ra ngoài phòng khách.

“Đúng vậy, đến rồi, tôi vốn không sao, chỉ là rối loạn nội tiết tố mà thôi.” Hy Nguyệt hời hợt nói.

Hy Mộng Lan cố gắng che giấu biểu cảm phấn khích của mình, tránh bị Hy Nguyệt cảm nhận được đầu mối, chỉ nhàn nhạt nói: “Đến là tốt, như vậy tôi không cần lo lắng.”

Cô ta không phải lo lắng nữa, sự hồi hộp trong lòng cuối cùng cũng biến mất.

Hy Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén, như thể đã nhìn xuyên qua được lớp biểu cảm bình tĩnh giả tạo của cô ta, nhìn thấy nội tâm cô ta đang vui mừng nhảy nhót.

Bọn họ chính là rất mong mỏi cô đến kỳ kinh nguyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.