Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 543



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 543

Lời này như cái xương, cắm vào trong miệng của cô Lục, cho cô ta nuốt không không trôi, cũng phun không ra được.

“Chị ấy chỉ nói đùa, không phải sự thật đâu.”

“Chị ấy nói đùa, mà bộ dạng thật hung ác, sắp hù chết em đến nơi rồi.” Lục Sênh Hạ vỗ ngực, giống như bộ dạng của một cô cả, vỗ vai của Hy Nguyệt: “Chị dâu, em nói cho chị biết, sau nay chị phải nghiêm chỉnh chấp hành gia quy, ở nhà của chúng ta, nếu chị muốn sử dụng gia pháp, tất cả người giúp việc sẽ nghe theo lệnh của chị, giúp chị chấp hành gia quy, đây chính là nội quy nhà họ Lục.”

Mắt Hy Nguyệt sáng lên.

Còn có cả nội quy này, cô lại học thêm được một chiêu nữa rồi!

Bà Lục e sợ Hy Nguyệt cầm chổi lông gà tới áp chế con gái cưng của mình, vội vàng nói: “Cũng là người một nhà, cãi vả là chuyện rất bình thường, tội gì mà chuyện bé xé ra to, động đến gia quy chứ.”

“Em trai tôi phải ra nước ngoài chữa bệnh, tôi phải giúp mọi người chuẩn bị một chút. Bố mẹ tôi đều là công nhân bình thường, cái gì cũng không hiểu, nói chuyện qua điện thoại hai ba câu họ vẫn không hiểu rõ được, tôi vẫn phải trở về nhà một chuyến.” Giọng cô nhỏ nhưng rất rõ ràng.

“Em trai cô bị bệnh?” Anh ta nhướng mày.

” Ừ.” Cô gật đầu một cái.

Anh ta cũng không hỏi nhiều, chuyện của cô, anh không quan tâm, chuyện nhà cô, anh càng không để trong lòng.

“Đi mấy ngày?”

“Bốn ngày.” Cô giơ bốn ngón tay, thành thật mà nói, cô rất muốn đợi đến khi Phi ra nước ngoài, nhưng Lục Lãnh Phong chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên chỉ dám nói bốn ngày.

Nhưng bốn ngày đối với Lục Lãnh Phong mà nói là dài lắm rồi.

“Cho cô ba ngày.” Anh ta lạnh lùng vứt cho cô một câu, rồi ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí không để ý tới cô nữa.

Ngày hôm sau, cô thu dọn mấy bộ quần áo đơn giản rồi rời đi.

Biết được cô trở về Giang Thành, Hoa Mộng Lê vô cùng vui vẻ, tốt nhất là đi rồi không cần trở lại nữa.

Bởi vì bệnh của Phi mà bố mẹ cô đã bán căn nhà đi, nên lúc trước đã thuê một căn phòng dưới tầng hầm, bây giờ thì rời lên tầng hai rồi.

Cô về đến nhà không lâu thì Hứa Nhã Thanh đã tới.

Ngày hôm qua, cô đã gửi tin nhắn zalo nên hôm nay anh ta cũng tới: “Tôi giúp chú và dì làm thủ tục xuất ngoại, hai người cũng ở bên kia, có thể chăm sóc lẫn nhau. Kitty của bên quỹ sẽ toàn quyền phụ trách chuyện này, có vấn đề gì, mọi người cứ liên hệ với cô ấy.”

“Nhã Thanh, cám ơn anh, anh giúp tôi như vậy nhiều, tôi cũng không biết nên làm sao cảm ơn anh.” Hy Nguyệt hết sức cảm kích nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.