Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 548



Chương 548

“Cậu chủ đã đi ra ngoài rồi ạ. Hình như cô Kiều An gọi điện thoại tới, nên cậu chủ đã đi rồi ạ. Tối hôm nay chắc cậu ấy sẽ không quay về đây đâu, mỗi lần cô Kiều gọi điện thoại tới, cậu chủ đều không về nữa.” Finn nói.

Hy Mộng Lan giống như bị sét đánh trúng người đến nỗi mà bên ngoài cháy đen thành than, bên trong lại giòn tan.

Con đàn bà Kiều An này, chẳng lẽ cũng biết Hy Nguyệt trở về Giang Thành, không có mặt ở nhà họ Lục, nên tới đây trước chặn cô ta sao?

Lúc này, cô ta tức giận đến nỗi mặt mũi nhăn nhó lại. Lúc trước, Lục Kiều San đã từng nói với cô ta, Kiều An đi theo Lục Lãnh Phong đã rất nhiều năm, tuy rằng không có công khai chính thức, nhưng vị trí trong lòng Lục Lãnh Phong vẫn luôn giữ vững, rất khó có thể lay động.

Vào lúc này, Lục Lãnh Phong đi gặp đối tác, không dẫn Hy Nguyệt, không dẫn theo cô, mà lại đưa Kiều An đi cùng, đủ để thấy vị trí của cô ta trong lòng Lục Lãnh Phong.

Tuy nhiên, ả tiện nhân đó cũng sẽ không dây dưa lâu nữa, cô ta cũng không mang Họ Hy, thế nên vị trí mợ chủ kia cô ta cũng sẽ chẳng bao giờ có được.

Tại Giang Thành, Hứa Nhã Thanh đã quay trở lại khách sạn.

Bà Hoa đi tới phòng của con gái: “Hy Nguyệt, con nói cho mẹ biết, con cùng với Hứa Nhã Thanh rốt cuộc là như thế nào?”

Khi nghe mẹ hỏi câu này, trong lòng Hy Nguyệt đang rất hỗn loạn, không nghĩ gì nhiều, chỉ đành nói theo bản năng với mẹ: “Mẹ, mẹ đừng hiểu nhầm, con và Nhã Thanh chỉ là bạn bè thôi.”

“Nếu chỉ là bạn bè bình thường, vì sao cậu ta lại giúp đỡ con hết sức như thế chứ?” Bà Hoa cầm tay con gái mình: “Hy Nguyệt, tuy rằng mỗi lần con gọi điện về nhà, đều nói rằng mình sống rất tốt, nhưng mẹ biết, con sống không tốt chút nào. Nếu thực sự Lục Lãnh Phong đối tốt với con thì sẽ không để Hy Mộng Lan đến quấy rầy, còn có cả con rồi.”

“Mẹ…” Hy Nguyệt vội nhìn xuống, ánh mắt khó che giấu nổi bi thương.

Bà Hoa biết rõ là như vậy: “Con gái, mẹ cảm thấy Hứa Nhã Thanh là một người tốt, hiền lành, tốt bụng, lại luôn đối tốt, quan tâm, chăm sóc con. Nếu Lục Lãnh Phong yêu cầu ly hôn, vậy con hãy ly hôn đi, để Hy Mộng Lan trở thành mợ chủ của nhà họ Lục, nhà chúng ta không cần.”

Hy Nguyệt thở dài, cô sao lại không nghĩ tới chuyện ly hôn chứ, nhất là thời điểm bây giờ. Ly hôn là phương pháp tốt nhất giúp cô có thể thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Cô có thể mang đứa bé cao chạy xa bay, cho dù là Lục Lãnh Phong, hay là Hứa Nhã Thanh thì cô đều sinh đứa trẻ ra một cách thuận lợi.

Nhưng mà, Lục Lãnh Phong sẽ không bỏ qua cho cô, anh luôn muốn có cả vợ và tình nhân ở bên ngoài, chung sống hòa hợp với nhau.

“Mẹ, hiện tại việc quan trọng nhất chính là Phi tỉnh lại, về chuyện của con, chờ mọi người trở lại rồi nói sau.”

Lục Lãnh Phong là ma vương Tu La, muốn thoát khỏi địa ngục của anh, cô sẽ không thể dễ dàng như thế được.

Buổi tối, cô bắt đầu gặp ác mộng.

Lục Lãnh Phong bế cô lên, đặt cô lên bàn, trói tay chân cô lại.

“Lục Lãnh Phong, tôi xin anh, xin anh hãy tha cho con của tôi, tôi van xin anh…”.

Cô tuyệt vọng mà khóc, tuyệt vọng van xin anh, khóc khô cả nước mắt, giọng lạc cả đi, nhưng mà Lục Lãnh Phong vẫn như vậy, không thả cô ra.

Bốn phía trong phòng đều treo đầy những dao, kìm sắt và kéo, mỗi một thứ đều có thể dễ dàng giết chết đứa trẻ.

Lục Lãnh Phong đặt những ngón tay thon dài ở bụng dưới của cô mà vuốt ve, bỗng giống như hóa sói, ngón tay mọc ra những móng vuốt dài, đầy sắc nhọn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.