Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 606



Chương 606

Trận chiến này, vào thời điểm cuối cùng, Hy Mộng Lan đã có thể xoay chuyển tình thế và giành lại chiến thắng!

Trong lòng của bà Hoa cảm thấy được một loại lo lắng và buồn bã mà từ trước đến nay bà chưa từng có, bà nắm lấy cánh tay của con gái mình: “Hy Nguyệt à, con mau nói thật với mẹ đi, con có thích Lục Lãnh Phong hay không?”

“Mẹ…” Hy Nguyệt rũ mắt xuống, không trả lời câu hỏi của bà.

Cô không không biết phải trả lời như thế nào.

Làm sao mà cô có thể thích một người đàn ông chỉ coi mình như là cỏ rác chứ?

“Mẹ hiểu rồi.” Mẹ Hy mím môi, dường như đã đưa ra một quyết định nào đó.

Từ trên tầng đi xuống, bà đi tới trước mặt Lục Vinh Hàn và bà Lục: “Ông thông gia, bà thông gia, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Hay là chúng ta cứ để cho Lãnh Phong và Hy Nguyệt ly hôn đi, tôi sẽ đưa Hy Nguyệt quay về Giang Thành.”

Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại khiến cho Lục Vinh Hàn ngạc nhiên, cũng làm cho Lục Lãnh Phong chấn động.

“Bà thông gia, chuyện này đúng là do chúng tôi đã không xử lý ổn thỏa nên mới để cho Hy Nguyệt phải chịu ấm ức.” Lục Vinh Hàn nói xin lỗi.

Mẹ Hy thở dài: “Tôi cũng có thể nhìn ra được là Lãnh Phong cũng không thực sự thích Hy Nguyệt, có câu nói rất đúng rằng dưa hái xanh thì không ngọt. Nếu như cứ miễn cưỡng để cho hai đứa sống chung một chỗ thì sẽ chỉ khiến cho vợ chồng chúng không hòa thuận thêm mà thôi. Hoàn cảnh nhà chúng tôi cũng rất bình thường, dù không có nhiều tiền nhưng chúng tôi vẫn hiểu được cách làm người, không tham lam, không tranh giành, chưa từng nghĩ đến chuyện thấy người sang thì bắt quàng làm họ. Mọi người là nhà giàu, có địa vị, theo lý mà nói thì Lãnh Phong theo nên tìm một cô dâu tương xứng. Hy Nguyệt nhà chúng tôi gả cho cậu ấy thì chính là trèo cao rồi. Vậy nên, tốt hơn hết là tôi nên đưa Hy Nguyệt về nhà, sau này lại để cho nó kết hôn với một người đàn ông bình thường mà yên ổn sống qua ngày.”

Dây thần kinh trên gương mặt đẹp trai của Lục Lãnh Phong như co rút lại.

Anh đảo mắt nhìn về phía của Hy Nguyệt, cô yên lặng đứng ở bên cạnh mẹ Hy, cúi đầu, không có bất kỳ phản đối nào, hiển nhiên là trước đó hai mẹ con đã bàn bạc xong xuôi rồi.

Một sự giận dữ không tên bỗng bùng lên trong lồng ngực của anh

Con nhím nhỏ đáng ghét này lại còn dám suy nghĩ đến chuyện ly hôn sao? Mới chỉ gặp phải một chút “chuyện nhỏ” thì đã nóng lòng muốn muốn ly hôn. Đúng là trời sinh không biết xấu hổ nên trong lòng mới có thể không chịu yên ổn như vậy

Anh bước nhanh về phía trước, duỗi bàn tay, ôm lấy eo thon của cô, kéo cô vào trong lồng ngực của mình: “Mẹ vợ à, chắc chắn là mẹ hiểu nhầm rồi, tình cảm của bọn con rất tốt, chúng con sẽ không ly hôn đâu.”

Hy Nguyệt run lên, gần như là muốn thoát ra theo bản năng nhưng anh lại ôm cô rất chặt, không chịu thả lỏng. Cô mơ hồ cảm nhận được trong sự thô bạo của anh còn kèm theo cả sự tức giận.

Mẹ Hy nhìn anh, sau đó lại nhìn sang con gái của mình, không khỏi nhíu mày: “Không phải cậu rất thích Hy Mộng Lan sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn giữ cả hai chị em nó ở bên mình? Chuyện này làm sao có thể chứ? Mặc dù bây giờ những người giàu có như cậu đều có thể nuôi vợ ở nhà, nuôi tình nhân bên ngoài. Nhưng tôi không muốn để cho Hy Nguyệt phải trải qua cuộc sống như thế. Tôi chỉ muốn để cho nó kết hôn với một người đàn ông tử tế, hai vợ chồng yêu thương nhau, cùng nhau trải qua những ngày tháng thật hạnh phúc…”

BÀ còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lục Lãnh Phong ngắt lời: “Mẹ yên tâm, chuyện của Hy Mộng Lan con sẽ xử lý thật ổn thỏa. Nếu như đứa trẻ đã không còn thì giữa con và cô ta cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.