Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 608



Chương 608

Mẹ Hy không nói gì nữa, nếu như nhà họ Lục có thể giải quyết ổn thỏa chuyện của Hy Mộng Lan thì cuộc hôn nhân này cũng chỉ có thể tiếp tục duy trì mà thôi.

Hy Mộng Lan đã nằm bệnh viện được mấy ngày, nhưng mà Lục Lãnh Phong lại chưa đến thăm cô ta một lần nào, mà chỉ có trợ lý Hùng Văn của anh đến mang theo hành lý của Hy Mộng Lan: “Cô Hy! Cậu chủ đã bảo người giúp việc trong nhà đóng gói kỹ càng đồ đạc của cô lại rồi. Cô mau kiểm tra lại xem liệu còn thiếu sót gì không.”

“Điều này có nghĩa là gì?” Hy Mộng Lan rung động dữ dội.

“Không còn đứa trẻ thì cô cũng không thể tiếp tục ở lại nhà họ Liễu nữa. Đây chính là quy định.” Hùng Văn nói.

Hy Mộng Lan nghe như sét đánh ngang tai, cô ta suýt chút đã mất mạng, vậy mà vẫn còn lạnh lùng với cô ta như vậy sao?

“Lãnh Phong đâu, tôi muốn gặp Lãnh Phong.”

“Cậu chủ sẽ không gặp cô nữa đâu, cô hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Hùng Văn đi ra ngoài.

Hy Mộng Lan hốt hoảng bấm số điện thoại của Lục Kiều Sam để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng lại không gọi được.

Lục Kiều Sam đã bị Lục Vinh Hàn nhốt vào trong phòng để suy nghĩ, trong ba tháng không cho phép cô ta ra ngoài, không ai có thể giúp đỡ cô ta.

Không có Lục Kiều Sam và Hy Mộng Lan, cuộc sống của Hy Nguyệt trở nên vô cùng yên bình.

Nhưng trong lòng của cô lại không cảm thấy bình yên một chút nào.

Cô lo lắng cho đứa trẻ ở trong bụng, sợ rằng nó không phải là con của Lục Lãnh Phong.

Cô đã hẹn với Hứa Nhã Thanh để thứ ba này đi làm xét nghiệm huyết thống.

Lấy vài sợi tóc của Lục Lãnh Phong đối với cô mà nói cũng không phải là việc khó.

Khi đi đến bệnh viện để lấy máu, tay của cô vẫn luôn run rẩy, cô cảm thấy vô cùng lo lắng.

Cô sống hay chết là hoàn toàn phụ thuộc vào tờ giấy này.

Sáng sớm hôm sau, cô bắt đầu chờ đợi tin tức, ngay sau đó, Hứa Nhã Thanh đã gửi kết quả giám định đến cho cô. Tỷ lệ trùng khớp di truyền là 65%, kết quả xét nghiệm: Không thể xác định được có phải là mối quan hệ cha con hay không.

“Bốp “, điện thoại di động của cô rơi xuống đất, cả người xụi lơ ở trên mặt đất.

“Đây là ý gì? Không chắc chắn nghĩa là sao chứ?” Một lúc lâu sau, cô mới nhặt điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Hứa Nhã Thanh.

“Hy Nguyệt, tôi đã hỏi qua bác sĩ rồi, có khả năng rất cao là đứa trẻ này không phải là con của Lục Lãnh Phong, nhưng cũng không loại bỏ khả năng đột biến gen. Độ chính xác của việc xét nghiệm bằng máu là rất thấp. Anh ấy đề nghị là đợi đến khi đứa trẻ được sáu tháng, thì sẽ chọc nước ối để lấy lông tơ rồi làm xét nghiệm lại. Chỉ có như vậy thì mới có thể xác định chắc chắn được là có mối quan hệ cha con hay không.” Hứa Nhã Thanh trả lời.

“Cho nên đứa trẻ này cũng có thể là con của Lục Lãnh Phong đúng không?” Trái tim cô quặn thắt, yếu ớt gửi lại một tin nhắn, cảm giác mình giống như là một tên tội phạm vừa bị kết án tử hình, đang chờ luật sư đi kháng cáo, cầu xin một cơ hội được sống.

Cô vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, vẫn còn có một chút hy vọng, không phải sao?

“Hy Nguyệt, hiện tại thì cô không nên quá hoảng sợ, hãy nghĩ biện pháp để trì hoãn việc xét nghiệm huyết thống thêm sáu tháng đi.” Hứa Nhã Thanh an ủi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.