Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 613



Chương 613

Trên mặt Lục Lãnh Phong không có biểu cảm gì, chỉ có vẻ cứng rắn và lạnh lùng, giống như một tảng băng ở cực bắc.

Âm u liếc nhìn cô một cái, anh xoay người, biến mất ở ngoài cửa.

Cánh cửa từ từ đóng lại, cắt đứt mọi hy vọng của cô.

Trên bàn mổ, đặt từng hàng dụng cụ y tế, mỗi một hàng đều đằng đằng sát khí, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, làm cô đau nhói cả mắt.

Hứa Nhã Thanh, anh đang ở đâu, tại sao còn chưa đến cứu tôi?

Có phải anh sợ Lục Lãnh Phong nên không đến đúng không?

“Các người hãy tha cho con tôi, được không, đừng làm phẫu thuật cho tôi.” Cô khóc lóc cầu xin, nhưng bác sĩ tựa như không nghe thấy lời cô nói, vẫn lấy dao phẫu thuật của mình.

“Không được.” Cô dùng hết sức lực cuối cùng mà phát ra tiếng hét khàn khàn trong tuyệt vọng.

Sau đó hai mắt tối sầm, rồi hôn mê bất tỉnh…

Ngay khi cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Lục Lãnh Phong liền đi ra ngoài, anh không muốn ở bên ngoài, tiếng khóc của Hy Nguyệt không ngừng vang vọng lên bên tai anh, dường như dù cách vài cánh cửa, anh vẫn có thể nghe thấy.

Anh phải đi xa hơn một chút, không muốn nghe thêm bất kỳ âm thanh nào nữa.

Nửa giờ sau, Finn gọi đến: “Sếp, đã làm xong phẫu thuật, có cần làm xét nghiệm lại một lần nữa không?”

Lục Lãnh Phong trầm mặc nửa ngày, trầm giọng nhổ ra ba chữ: “Không cần.”

Nếu đã lấy ra rồi thì kết quả không còn quan trọng.

Khi Hy Nguyệt tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau.

Cô ôm bụng, nghẹn ngào khóc rống.

Con của cô đã không còn.

Lục Lãnh Phong thật sự quá độc ác, thật tàn nhẫn, nhất định bởi vì anh ta chán ghét cô nên cũng chán ghét luôn con của cô.

Cho dù có thật sự là con của anh ta, anh ta cũng sẽ không quan tâm, anh ta chỉ quan tâm đến con của anh ta và Hy Mộng Lan.

Vào buổi tối, một bác sĩ bước vào.

Khi anh ta tháo khẩu trang ra, cô đã bị dọa không ít, hóa ra là Hứa Nhã Thanh

“Sao anh lại mặc thành cái dạng này?”

“Người của Lục Lãnh Phong đang ở bên ngoài xem chừng cô, không làm như vậy, sao có thể vào đây được?” Anh ta nhún vai.

“Anh đến muộn quá, đứa nhỏ đã mất rồi.” Cô cuộn tròn lại, mặt xám như tro, tâm như tro tàn.

Nước mắt cô đã chảy khô rồi, tim rất đau, đôi mắt cũng đau, đau đến nỗi cô không mở ra được.

“Hy Nguyệt, tôi đến để nói với cô, tôi đã nghĩ ra cách, tôi muốn dẫn cô rời đi.” Anh ta nhỏ giọng nói.

Trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười thống khổ: “Rời đi? Lục Lãnh Phong chắc sẽ không ly hôn với tôi, anh ta chính là muốn giày vò tôi, để cho tôi sống không bằng chết.”

“Vậy cô nói cho tôi biết, cô muốn đi không?” Hứa Nhã Thanh nhướng mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.