Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 632



Chương 632

Anh ấy vì cái chết của cô mà đau lòng?

Cô có chút không dám tin, càng không dám tìm hiểu kĩ hơn.

Đối với anh mà nói, cô chính là con bọ nhỏ không đáng để tâm, sống chết của cô, anh sẽ quan tâm sao?

Lục Sênh Hạ đưa bàn tay nhỏ bé ra, thay Lục Lãnh Phong xoa bụng: “Anh ơi, em rất lo cho anh, chị dâu đã mất rồi, anh đừng lúc nào cũng nhớ về chị ấy nữa.”

“Loại phụ nữ ngu ngốc đáng ghét đó, chết thì cũng chết rồi, anh sao có thể nghĩ về cô ta?” Lục Lãnh Phong hất tay cô ra, đứng dậy rời đi.

Không biết tại sao, trong lòng anh lại cháy lên một ngọn lửa vô danh.

Vừa nãy anh đã nhìn thấy cái gì, là linh hồn của cô sao?

Tại sao vừa chớp mắt đã không thấy nữa?

Cô biến thành linh hồn liền chạy đi tìm Thời Thạch, hoàn toàn quên mất anh rồi, ngay cả khi quay lại một chuyến cũng không muốn gặp mặt anh?

Hy Nguyệt nhìn bóng lưng của anh, trong lòng vốn dĩ có sóng to cuồn cuộn, trong chớp mắt đã bình lặng trở lại, giống như bị dội một gáo nước lạnh.

Đây mới là cách biểu hiện chính xác của Ma Vương Tu La.

Anh ta làm sao có thể thương tiếc một con bọ nhỏ như cô chứ?

Mạng sống của cô trong mắt anh căn bản không đáng là bao.

Điều hối tiếc duy nhất của anh có lẽ là anh không thể hành hạ cô được nữa, không thể để cô nếm thử hết mười tám tầng địa ngục.

Đi đến Ocean World, cô vỗn dĩ muốn cách Lục Lãnh Phong xa một chút, không ngờ đến Tiểu Quân ngồi bên trái Lục Lãnh Phong, Lục Sênh Hạ thì ngồi bên cạnh Tiểu Quân, kết quả cô chỉ còn cách ngồi bên trái Lục Lãnh Phong.

Một nỗi uất hận dâng lên trong lồng ngực, và nỗi uất hận này dường như đã được giấu kín từ rất lâu, rất lâu, đến nỗi chính cô cũng không phát giác ra.

“Lúc nãy anh Lục nhắc đến người vợ đã mất của mình, mối quan hệ của hai người không tốt có đúng không?

Lục Lãnh Phong quay đầu lại liếc cô một cái: “Cô Hứa cũng có hứng thứ với chuyện riêng tư của tôi sao?”

Những ngón tay của cô trong túi chậm rãi siết chặt: “Không có, tôi chỉ nghĩ rằng người phụ nữ sau khi qua đời còn bị chồng mình chán ghét, nhất định là một việc rất đau lòng.”

Khóe miệng Lục Lãnh Phong giật giật. Anh nói cái gì, cô ấy sẽ quan tâm chứ?

Không, sẽ không.

Cô ấy trên thiên đường chắc đã tái hôn, gả cho Thời Thạch, rất hạnh phúc.

Người đau lòng thật sự chỉ có một mình anh.

Người cô độc thật sự chỉ có một mình anh.

“Cô Hứa, cô mang khẩu trang không thấy nóng sao?” Anh hờ hửng nói một câu, câu nói này cũng như đang đổi chủ đề cuộc nói chuyện. Hy Nguyệt có chút xấu hổ, cô nâng khẩu trang lên một chút. Cô không nóng, thật sự không nóng.

Cô chỗ nào thấy nóng chứ, chỉ thấy lạnh thôi.

“Tôi dễ bị dị ứng, đặc biệt là dị ứng với cánh hoa, nếu bỏ khẩu trang ra sẽ bị nghiêm trọng hơn, tôi không muốn khi về nhà sẽ làm chồng tôi lo sợ.”

“Vậy chắc cô không thích hoa mới đúng.” Lục Lãnh Phong dùng ngữ khí như đang đùa giỡn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.