Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 651



Chương 651

Trầm mặc hồi lâu sau, giọng của Tần Nhân Thiên lại truyền đến lần nữa: “Con của em rất đáng yêu, anh ấy nói với anh thiên thần trong tranh là của em.”

Hy Nguyệt sặc, trong phút chốc, rốt cuộc cô đã hiểu vì sao Tần Nhân Thiên lại nhận ra cô, tựa như Lục Lãnh Phong nhận ra cô.

Đều là do hai bức tranh kia mà ra.

Là cô đã sai, đã quên chính mình có một nhân vật nhỏ!

“Lòng hiếu kỳ của thằng nhóc đó quá lớn.”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Nhân Thiên hiện ra một ý cười thê lương: “Thằng nhóc Hứa Nhã Thanh kia cũng đủ thâm trầm, anh và Lục Lãnh Phong lại đều bị cậu ta cạy góc tường.”

Trong nội tâm anh không hề hoài nghi, rối rắm, khổ sở, nhưng kết quả như vậy tốt hơn là cô đã chết thật.

Anh đã bỏ lỡ cô, một lần nữa.

Dường như định mệnh đã định rằng anh chỉ có thể yên lặng nhìn cô ở bên cạnh, mà không thể hiểu nhau và ở bên nhau.

Nhắc tới Lục Lãnh Phong, anh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: “Lục Lãnh Phong nhận ra em đã đến rồi sao?”

Cô cắn môi, nghĩ đến bạo ngược ngày hôm qua, cả người liền phát lạnh, khó có thể mở miệng.

Tần Nhân Thiên cho rằng cô đang sợ hãi, nhanh chóng an ủi nói: “Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em. Chỉ cần em liều chết không thừa nhận, anh ta liền không có cách nào bắt em.”

Cô yên lặng rơi lệ ở trong lòng.

Lục Lãnh Phong như là Lucifer, Ma vương Tu La, sao có thể không có cách nào.

Liền ngay cả khi cô không thừa nhận, anh ta cũng có thể tra tấn cô chết đi sống lại.

“Em cần phải về.” Giọng cô rất mỏng manh, giống một trận gió đêm sắp tắt.

Anh gật gật đầu, cùng cô đi vào.

Ở đại sảnh vũ hội, Hứa Nhã Phượng đã tới, đang chơi cùng Túi sữa nhỏ.

Hy Nguyệt tự mình đi vào, Tần Nhân Thiên cũng không đi cùng cô, anh ta trực tiếp rời đi.

Hình ảnh một nhà ba người Hy Nguyệt hoà thuận vui vẻ, đối với anh mà nói, chung quy là quá chói mắt, đau lòng.

“Mẹ, chờ sau khi con lớn lên về con muốn học thôi miên, trở thành một nhà thôi miên.” Túi sữa nhỏ cầm đồng hồ quả quýt của Hứa Nhã Phượng, rất có hứng thú chậm rãi đong đưa.

Hy Nguyệt sủng nịch xoa xoa đầu con trai: “Mặc kệ con muốn làm cái gì, mẹ cùng ba sẽ ủng hộ con.”

Hứa Nhã Phượng uống một ngụm rượu Cocktail, không để ý hỏi câu: “Tớ nghe nói Tần Nhân Thiên tới, sao lại không thấy anh ta đâu?”

“Chắc là đi rồi đi?” Hy Nguyệt nhún vai, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Có phải anh ấy hoài nghi cậu hay không?” Đây mới là vấn đề mà Hứa Nhã Phượng quan tâm.

Cô cười nhạt nhạt: “Tớ không lo về anh ấy, ngay cả khi anh ấy hoài nghi, cũng sẽ thay tớ giữ bí mật.”

“Thì ra cậu lại tin tưởng anh ấy như vậy.”

Môi mỏng của Hứa Nhã Thanh nở một nụ cười cổ quái, như là có chút không vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.