Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 682



Chương 682

Đôi mắt lạnh băng thâm sâu của Lục Lãnh Phong lóe lên tia lạnh lẽo u ám: “Cô muốn đền tội, cũng chỉ có thể đền tội với tôi.”

Cô cắn môi dưới, tính ngang bướng, ương ngạnh lộ ra từ tận xương tủy: “Lục Lãnh Phong, tôi không nợ anh gì cả, khi tôi đi đã để lại đơn li hôn cho anh. Tôi biết tại sao anh tức giận, bởi vì tôi đã động vào tôn nghiêm ma vương không ai sánh nổi của anh. Trong mắt anh, tôi chỉ là một con rối, nên luôn phải phục tùng, nói sao nghe vậy, không có quyền chống đối. Nhưng anh quên rằng tôi cũng là một con người, không phải là một con vật nuôi, tôi không cần anh nuôi dưỡng, cũng chưa từng yêu cầu anh cái gì, không có anh, tôi càng sống tốt hơn. Vì thế, tôi không nợ anh cái gì. Bất luận là khi nào, chỉ cần tìm được cơ hội, tôi đều sẽ rời đi. Bởi vì ở bên cạnh anh, tôi mãi mãi không hạnh phúc.”

Từng lời của cô như những viên đạn từ súng liên thanh bắn ra, mạnh mẽ găm thẳng vào tử huyệt của anh, sự đau đớn dữ dội lan ra, cuốn sạch từng giây thần kinh, từng tế bào của anh.

Anh mạnh mẽ đè cô xuống bàn làm việc, bóp cằm cô: “Cô xứng đáng làm một người vợ sao? Trái tim cô, tâm hồn cô đều không phải của tôi, cô gả đến đã là một thể xác không trọn vẹn. Người phụ nữ như vậy, xứng đáng được gọi là vợ sao?”

Lời anh nói, như pháo nổ bên tai cô, khiến cô choáng váng, lòng dạ quay cuồng.

Cô không thể phủ nhận, vì đây là sự thật.

“Tôi không chịu nổi, anh đã giày vò tôi suốt ba tháng trời, chúng ta đều đã tính toán xong, tôi không nợ anh, anh cũng không nợ tôi. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, mọi thứ đều không liên can đến nhau nữa, được chứ?”

Cô nói đến mức quả quyết như vậy, vô tình như vậy và cứng rắn như vậy, như thể anh không còn chút gì đáng để cô lưu luyến.

Đây chính là xát muối lên vết thương của anh.

Anh buông tay ra, chỉ sợ rằng mình mất kiểm soát mà bóp nát quay hàm cô.

Sau đó anh lao đến trước quầy bar, rót một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, anh cần độ mạnh của rượu để làm tê liệt dây thần kinh đang đau đớn của mình.

Chỉ một lúc sau, dạ dày anh quặn lên vì sự kích thích của chất cồn.

Anh khó chịu hừ một tiếng, vô thức khom người lại, nhưng không có ý định ngừng uống rượu, anh lại rót một ly khác, chuẩn bị trút vào miệng, như thể anh đang cố tình hành hạ mình vậy.

Hy Nguyệt vội vàng chạy đến, một tay giật lấy ly rượu: “Dạ dày anh không tốt, còn uống rượu, muốn uống đến sốc rượu mà xuất huyết sao?”

Hơi thở của anh nặng nhọc và gấp gáp, giống như một con thú bị thương đang thở hổn hển: “Cô nên mong tôi chết đi, nếu tôi chết rồi thì cô sẽ được tự do.”

Cô hơi siết chặt ngón tay đang cầm ly rượu, đột ngột ngửa đầu nốc cạn ly rượu thay cho anh.

Đây là rượu mạnh, không phải rượu vang, cô sặc đến mức ho sặc sụa, nước mắt chảy ròng ròng.

“Đồ ngốc, ai bắt cô uống.” Anh lấy một chai nước khoáng, ném cho cô súc miệng.

Cổ họng cô nghẹn lại, gần như uống cả một chai nước khoáng lớn mới làm dịu đi cơn đau rát một chút.

“Lục Lãnh Phong, cái thứ nhà anh có xu hướng bạo ngược, không chỉ ngược đãi tôi mà còn tự ngược đãi bản thân.” Cô nói bằng chất giọng khàn khàn.

Lục Lãnh Phong nắm lấy bả vai của cô, một nỗi đau sâu sắc lan tỏa trong đôi mắt, rải rác khắp khuôn mặt anh: “Người phụ nữ không tim không phổi, cô chính là người thường xuyên giày vò tôi.”

“Tôi không có, tôi không làm gì cả.” Cô mím môi, nỗi oán hận sâu như biển cả.

Ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.