Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 683



Chương 683

Cô chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình, chỉ như vậy mà thôi, là anh không chịu buông tha cho cô, vẫn muốn biến cô thành con rối để tiếp tục hành hạ cô.

Cô không thể ngoan ngoãn nghe theo sự chi phối của anh được.

Anh nhìn cô chằm chằm, cố chấp và sâu thẳm, cố gắng vượt qua trận co thắt trong dạ dày, sau đó nuốt một ngụm nước bọt để làm dịu cổ họng khô khốc của mình: “Hoặc là cô đừng quay lại, nếu quay lại thì phải làm vợ tôi một lần nữa. Tôi sẽ không cho cô quyền lựa chọn, càng không để cô chạy trốn lần nào nữa, cho dù cô có trách có hận tôi, tôi cũng sẽ chấp nhận! ”

Anh biết rất rõ, một khi đã buông tay thì cô sẽ như cánh diều đứt dây, bay xa đi rất xa và sẽ không bao giờ quay lại.

Cho nên anh không thể buông tay, chỉ cần có thể khiến cô quay lại, anh không quan tâm đến chuyện cưỡng ép.

Cô không cần anh, không có anh thì cô vẫn sống vui vẻ hạnh phúc, nhưng anh cần cô, anh không thể có người phụ nữ nào khác ngoài cô.

Chỉ có thể cô đơn suốt đời.

Sống lưng của Hy Nguyệt truyền đến một trận ớn lạnh.

Cô không tiếp tục thách thức anh nữa, điều này sẽ chỉ có chuốc vạ vào thân, cô đổi sang một phương thức khéo léo hơn.

“Anh không thể nghĩ đến Tiểu Quân sao? Nó ấy thích anh nhiều như vậy, nếu anh cướp mất mẹ của nó, nó sẽ sống với bà mẹ kế độc ác, sẽ bị hành hạ bằng mọi cách. Anh đành lòng sao?”

Khóe miệng Lục Lãnh Phong co rút, như thể những lời nói này đã tác động đến anh.

Mỗi khi nghĩ đến túi sữa nhỏ, một cảm xúc yêu thương không thể gọi tên dâng trào trong lòng anh, nó còn quá nhỏ, mới ba tuổi rưỡi, dĩ nhiên không thể rời xa vòng tay chăm sóc của mẹ.

“Cô phải cảm ơn bản thân vì đã sinh ra một đứa con trai ngoan ngoãn, nếu không có nó, bây giờ cô bị đưa vào danh sách tình nghi, làm sao có thể nhởn nhơ bên ngoài một cách công khai như vậy chứ?”

“Anh từng nói sẽ giúp tôi nghĩ ra một kế sách hoàn hảo, nếu anh không nghĩ ra thì không được cưỡng ép tôi nữa.” Cô tranh thủ nói.

Đôi mắt đào hoa quyến rũ của anh khẽ nheo lại, chỉ lộ ra một chút con ngươi đen nhánh, trông đặc biệt sâu thẳm: “Những việc đã đáp ứng với cô, tôi không bao giờ thất hứa, cô cũng phải nhớ rõ điều kiện của tôi.”

Nói rồi, anh tóm lấy cô, ném cô xuống sô pha.

Cô biết rõ ý đồ của anh, gần như muốn ói máu.

“Anh không phải đau dạ dày sao? Sao lại còn nghĩ tới chuyện này?”

“Cô là thuốc giảm đau tốt nhất.” Đôi môi mỏng của anh hé ra một nụ cười tà mị.

Cô vừa xấu hổ vừa bất lực, hai má đỏ bừng, không tìm được vật gì che lấy thân thể nên chỉ có thể cuộn mình lại.

“Anh đúng là đồ khốn nạn.”

“Cô có hai lựa chọn. Thứ nhất đi thẳng vào chủ đề, có thể tiết kiệm thời gian cho màn dạo đầu, nhưng nhất định sẽ không thoải mái. Thứ hai, chắc không cần tôi phí lời nữa.”

Cô có một loại kích động, muốn đâm vào lồng ngực của anh đến chết.

“Tôi… chọn điều thứ hai.” Cô cảm thấy nhục nhã, cảm giác như mình đang cầu xin sự thương xót từ khách hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.