Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 690



Chương 690

Anh nắm lấy chiếc ly trước mặt, ngón tay siết chặt một cách thô bạo, để bản thân có thể vượt qua cơn đau khốn khổ giống như bị lăng trì này.

Trong ba tháng đó, anh thật sự không quan tâm đến Hy Nguyệt, cũng không nghĩ tới việc tìm hiểu cô.

Ngay từ đầu, anh đã rất ghét cô, cô luôn đụng chạm vào điểm nhạy cảm của anh, khiến anh trở nên cáu kỉnh và chán ghét.

Anh luôn nghĩ mình có thể nắm chắc cô trong tay.

Bất luận anh có quan tâm hay không.

Bất luận anh đối xử với cô như thế nào.

Cô đều sẽ ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ, làm con rối cho anh.

Anh cũng luôn cho rằng cô là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Cô có hay không có.

Thích anh hay không thích anh.

Đối với anh đều không có nghĩa lý gì.

Mãi cho đến lúc mất đi cô, anh mới nhận ra Hy Nguyệt sớm đã âm thầm chui vào lòng anh theo cách mà anh chán ghét.

Có lẽ ngay từ đầu, cô đã không giống với những người khác.。

Với anh, phụ nữ giống như một cốc nước, không màu, không vị, không thể khơi dậy được cảm xúc trong anh.

Nhưng Hy Nguyệt luôn có thể khiến anh mất kiểm soát, khiến anh tức giận và bực mình.

Anh không biết rằng những cảm xúc như vậy cũng có thể được gọi là tình yêu.

Bởi vì trước giờ anh chưa từng yêu.

Anh cầm lấy cái ly, mạnh mẽ nhấp một ngụm, trong đó là nước chứ không phải rượu, không xoa dịu được nỗi đau khổ của anh chút nào, nó chỉ làm dịu cơn co thắt trong cổ họng, để anh có thể cất tiếng nói.

“Tần Nhân Thiên, tôi đã sớm nhìn ra rồi, anh cũng thích Hy Nguyệt.”

“Không phải là thích, mà là tôi yêu cô ấy. Nếu cô ấy có thể hạnh phúc và vui vẻ, tôi cũng mãn nguyện rồi.” Tần Nhiên Thiên trầm thấp nói

Lục Lãnh Phong chế nhạo: “Ngay từ đầu cô ấy đã không thuộc về anh.”

“Giống nhau thôi.” Tần Nhân Thiên không hề khách khí đáp lại anh, sau đó đùng đùng bỏ đi.

Cách đó không xa, Hứa Nhã Thanh cầm hai ly cocktail đưa cho Hy Nguyệt một cái: “Đi, đi chào người quen cũ nào.” Giọng nói của anh cực kỳ thấp, khống chế trong phạm vi của hai người.

Hy Nguyệt khẽ run rẩy: “Thật sự phải đi sao?” Cô không muốn đi, càng không muốn đối mặt với Lục Lãnh Phong.

“Có anh ở đây, đừng sợ.” Hứa Nhã Thanh vòng tay qua vai cô, thấp giọng an ủi, cô mới thu hết can đảm đi qua đó cùng anh.

“Cậu Lục, đã lâu không gặp.” Hứa Nhã Thanh cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.

Lục Lãnh Phong hơi híp mắt lại, một ngọn lửa hung ác khẽ lóe lên: “Hứa Nhã Thanh, có phải anh đã yêu thầm vợ tôi từ lâu, cho nên mới đào ra một người phụ nữ giống hệt cô ấy từ một xó xỉnh nào đó không biết tên?”

Hy Nguyệt thầm hít một hơi trong lòng, không rõ Lục Lãnh Phong đang diễn bộ kịch nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.