Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 740



Chương 740

Hy Nguyệt ôm chặt con trai, “Con sẽ không về nhà họ Lục, Lục Lãnh Phong đã sớm biết chuyện của con và A Thanh, anh ta đồng ý thành toàn cho con.”

Mẹ Hứa hừ giễu một cái: “Cậu ta bằng lòng, nhà họ Lục lại chưa chắc bằng lòng. Mặc dù bọn họ có thể tha cho cô, Tiểu Quân cũng là cháu trai nhà họ Hứa tôi, sao có thể đi theo cô chứ?”

Hy Nguyệt mang theo con trai lùi ra đến cửa, “Tiểu Quân là tất cả mọi thứ của con, mẹ cướp thằng bé khỏi con, có gì khác với giết con đâu?”

Mẹ Hứa lạnh lùng nhìn cô, mắt như kết băng, không có chút độ ấm, “Cô dụ dỗ Nhã Thanh, làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này, cô căn bản không xứng làm mẹ nó. Từ nay về sau, thằng bé không phải là con cô, không hề có chút quan hệ gì với cô, cô cũng không được gặp lại thằng bé.

Bà ta nói xong, chỉ huy người ở cửa túm lấy Hy Nguyệt và con trai.

“Bác gái, con xin bác, đừng mang con của con đi, cầu xin bác!”

“Bà nội, con muốn ở cạnh mommy, con sẽ không rời xa mommy.”

Hy Nguyệt ôm chặt con không bỏ ra, thằng bé cũng dùng sức tóm lấy quần áo cô.

Hứa Nhã Phượng thở dài nặng nề, nếu anh trai cô thấy một màn như vậy, sẽ đau lòng biết bao nhiêu đây.

“Mẹ, trước hết để Tiểu Quân và chị dâu đi đi, hà tất phải náo loạn thành ra như vậy chứ?”

“Mày câm miệng cho mẹ, mày giấu mẹ mẹ còn chưa tính sổ với mày đâu.” Mẹ Hứa hung dữ trợn mắt liếc cô ta một cái, cô ta lập tức ngậm miệng không dám nói gì thêm.

Đám bảo vệ sức lực rất mạnh, Hy Nguyệt và túi sữa nhỏ căn bản không phải đối thủ của họ, rất nhanh, đã bị bọn họ cứng rắn lôi ra.

“Tiểu Quân…”

“Mommy…”

Tiếng con nít khóc la và tiếng thét gào xé tâm can của Hy Nguyệt chấn động bốn vách thường.

Mẹ Hứa mắt điếc tai ngơ, “Ném con đàn bà này ra ngoài cho tôi.”

Bọn bảo vệ kéo Hy Nguyệt, ném cô ra ngoài cổng lớn.

“Trả con lại cho tôi, các người trả con lại cho tôi…” Hy Nguyệt liều mạng rung cửa sắt, khàn giọng khóc gào.

Cô rất sợ, sợ mình sẽ không còn gặp lại con.

Cách đó không xa, một ánh đèn chiếu qua đây.

Cô quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ở một bên. Đồng thời với cái cửa xe mở ra là người bên trong đã xông tới trước mặt cô.

“Em sao vậy, người phụ nữ ngốc?”

Xuyên qua hai mắt đẫm lệ, cô thấy rõ mặt anh, là Lục Lãnh Phong.

Cô quơ một cái đã bắt được tay anh, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, mặc kệ là anh tới làm gì, là tới đánh cô, mắng cô hoặc trừng phạt cô cũng không sao cả, chỉ cần có thể giúp cô đi vào là được.

“Lục Lãnh Phong, anh giúp tôi, họ cướp con của tôi rồi, không cho tôi gặp con, anh giúp tôi có được không? Xin anh đấy!”

Cô nước mắt ràn rụa, nhìn qua lại bất lực như vậy, tuyệt vọng như vậy, sa sút như vậy.

Lòng của Lục Lãnh Phong bị xặn xoắn lại, bỗng nhớ tới bốn năm trước, lúc anh ép buộc cô đi phá thai, cô cũng khóc như vậy, thét, xin anh.

“Là Hứa Nhã Thanh sao? Gã cũng dám đối xử như vậy với em?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.