Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 764



Chương 764

Lục Lãnh Phong sâu xa nhìn Tần Nhân Thiên một chút, “Sao hôm nay anh lại rảnh đến chỗ tôi vậy?”

Tần Nhân Thiên nhún vai, “Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi tới thăm Tiểu Quân, Hy Nguyệt là em gái của tôi, Tiểu Quân là cháu ngoại của tôi, đương nhiên tôi muốn thường xuyên đến thăm bọn họ một chút.”

Lục Lãnh Phong hơi híp mắt lại, một màu đỏ lặng yên lướt qua đáy mắt.

“Tần Nhân Thiên, tốt nhất anh nên nhớ kỹ, cô ấy mãi mãi là em gái của anh, sẽ không còn có những khả năng khác.”

Trên mặt Tần Nhân Thiên có một vẻ nham hiểm không dễ dàng phát hiện ra, vụng trộm hít vào một hơi, nhếch miệng lên thành một nụ cười lạnh xảo trá, “Nghe nói Lục Kiều Sam sắp kết hôn, thật đáng mừng.” Anh ta lặng lẽ chuyển chủ đề đi.

Đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Lãnh Phong lấp lánh trong bóng đêm, “Anh cũng nên đi tìm phụ nữ đi.”

Tần Nhân Thiên nhún vai, “Không có chị anh quấy rối, tôi muốn tìm phụ nữ nào chả được.”

Đây là lời nói thật, bốn năm nay, chỉ cần bên cạnh anh ta có một người phụ nữ, Lục Kiều Sam liền sẽ không từ thủ đoạn đi đối phó cô ta, ép cô ta phải rời đi, thề không bỏ qua.

Lần trước, anh ta bị thương ở sân đánh Golf, đã hoàn toàn chọc giận bà Tần, tuyên bố trước mặt mọi người, kiên quyết không để Lục Kiều Sam bước vào nhà họ Tần nữa.

Có thể nói là đã cho Lục Kiều Sam một đả kích nặng nề.

Bắt đầu từ lúc đó, nhà họ Lục liền quyết định chọn chồng khác cho cô ta, không tiếp tục để cô ta cố tình làm bậy nữa.

Hy Nguyệt mỉm cười: “Anh, hy vọng anh có thể gặp gỡ người phụ nữ định mệnh của mình sớm một chút.”

Trong lòng Tần Nhân Thiên lóe lên một sự đắng chát, cô là người phụ nữ duy nhất mà anh ta muốn cưới, ngoại trừ cô ra, anh ta sẽ không yêu bất kì người nào.

Anh ta cố gắng giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười cứng ngắc.

“Duyên phận không đến, có cầu mong cũng vô dụng, duyên phận đã tới, cản cũng không được, cho nên, tất cả đều tùy duyên.”

Hoa Phi vẫn luôn bí mật quan sát anh ta, anh ta và Thời Thạch thật sự là quá giống, đã khơi gợi lên tất cả hồi ức của cậu ta về Thời Thạch.

Cậu ta còn phát hiện, hình như anh ta cũng thích chị mình.

Nếu như Thời Thạch còn sống, bây giờ chắc chắn đã kết hôn với chị mình rồi, hai người cùng nhau sống một cuộc sống yên bình vui vẻ ở Giang Thành rồi.

Cuộc sống của chị mình cũng không phải bảy nổi ba chìm như thế nữa.

Lúc cậu ta đang suy nghĩ, giọng nói thật thấp của Hy Nguyệt truyền đến: “Anh, tối nay ở đây ăn cơm đi, em đi làm món thịt xào dứa chua ngọt cho anh ăn.”

Nghe cô nói như thế, cậu ta sững sờ, “Anh Thạch thích ăn thịt xào dứa chua ngọt mà chị làm nhất, anh Tần cũng thích ăn sao?”

Tần Nhân Thiên mỉm cười: “Đúng vậy, tôi thích ăn thịt xào dứa chua ngọt nhất, nhưng mà tối hôm nay tôi có một cuộc hẹn, không thể ở lại, hôm nào đó nhất định sẽ tới ăn căng bụng mới thôi.”

Nói xong, anh ta thơm lên khuôn mặt mũm mĩm hồng hồng của túi sữa nhỏ một cái rồi rời đi.

Lục Lãnh Phong nhìn bóng lưng của anh ta, đôi mắt đào hoa nhắm lại, một màu sắc thâm trầm lặng yên hiện lên từ đáy mắt, “Phi, Tần Nhân Thiên và Thời Thạch thật sự rất giống sao?”

“Cực kì giống, quả thực cứ như một người vậy.” Hoa Phi gật đầu giống gà con mổ thóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.