Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 773



Chương 773

“Lãnh Phong, anh có thể qua đây một lúc được không? Em bị thương rồi, chảy rất nhiều máu…”

Lục Lãnh Phong sắc mặt hơi biến đổi, anh đột nhiên lao ra khỏi giường.

Bởi vì lúc anh trả lời điện thoại cô ở rất gần, nên Hy Nguyệt mơ hồ nghe được có chuyện gì đó xảy ra, cảm giác được sự căng thẳng rõ ràng của Lục Lãnh Phong.

“Anh sẽ tới ngay đây.” Anh cúp máy, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Trái tim của Hy Nguyệt bị đâm chọc vô cùng đau đớn, cô cố ý giả vờ như không nghe thấy gì, không nhìn thâý gì, thản nhiên hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Lục Lãnh Phong dường như không có ý định giải thích mà chỉ buông xuống một câu, “Tôi sẽ quay lại sớm.” Sau đó anh vội vàng rời đi.

Khi anh đóng cửa lại, một luồng gió lạnh thổi tới, khiến nhiệt độ trong người cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Anh căng thẳng và lo sợ như vậy, chắc hẳn đó là do trong lòng anh cô ta rất quan trọng đúng không?

Vậy thì cô rốt cuộc là gì?

Cô không còn chút buồn ngủ nào nữa, nhìn chằm chằm cái đồng hồ báo thức trên bàn đầu giường.

Từng giây trôi qua đều rất chậm, từng chút từng chút một như một con ốc sên bước đi trong đêm dài, mệt mỏi, day dứt và cô đơn.

Trái tim cô dường như đang bị thứ gì đó chiếm lấy, nó không ngừng gặm nhấm khiến cô vô cùng khó chịu.

Nhiều lần cô muốn gọi cho Lục Lãnh Phong, hỏi anh đang làm gì, nhưng cuối cùng cô đã kìm lại được.

Vì những câu hỏi này chỉ là những điều thừa thãi.

Anh có thể làm gì?

Vẫn chăm chút cho người tình bí mật của mình dù đang ở bên cạnh cô sao!

Cô cứ lắng tai, để nghe ngóng từng động tĩnh ở bên ngoài.

Nhưng bên ngoài lại im lặng như thể cô là người duy nhất còn lại trên thế giới này.

Cuối cùng khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, đã là hơn ba giờ sáng.

Cô nhắm mắt lại và giả vờ như mình đang ngủ.

Lục Lãnh Phong cũng không làm phiền cô, im lặng nằm xuống bên cạnh, tất cả đều là sự yên tĩnh.

Cô còn cho rằng sáng hôm sau anh sẽ giải thích gì đó với cô, nhưng anh không nói gì cả, đưa túi sữa nhỏ ra sân chơi bóng chày, giống như thể chưa từng có gì xảy ra vào đêm qua hết.

Cô cảm thấy lạnh lẽo, như thể mình bị đá vào một hố băng, toàn thân cứng đờ, không thể cử động.

Cô nghĩ rằng mọi thứ đã khác rồi, cô thực sự đã từng nghĩ hai người họ có thể bắt đầu lại được.

Nhưng giờ phút này, cô đột nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo.

Trên thực tế, vốn không có gì thay đổi cả.

Bốn năm trước, anh cũng làm như vậy, muốn đi thì đi, coi cô như một người không tồn tại vậy.

Cô không bao giờ biết rõ được rốt cuộc anh đã đi đâu, đã làm những gì rồi.

Cô biết rất rõ, anh sẽ không giải thích hay chứng minh gì cả, bởi vì anh hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của cô, chỉ coi cô là một vật trang trí, là con rối trong tay của anh.

Bây giờ, Dù nói rằng anh muốn coi cô như một người vợ đúng nghĩa, nhưng hoá ra anh vẫn làm theo ý mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.