Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 776



Chương 776

Bởi vì có yêu thì sẽ có hận.

Nếu cô chưa từng yêu Lục Lãnh Phong, tại sao phải bận tâm đến Kiều An?

Cô đau đầu, lắc đầu, đầu óc rối tung cả lên, không nghĩ tới nữa, nếu không cô nhất định sẽ đau đầu mà chết mất.

Sau khi xem xong màn trình diễn ánh sáng, Hứa Nhã Thanh đưa họ đi ăn tối.

Hy Nguyệt không định quay về nhà, sau khi suy nghĩ một hồi, cô quyết định đưa con trai vào khách sạn.

Túi sữa nhỏ ngẩng đầu lên, bối rối nhìn cô, “Mẹ ơi, tại sao chúng ta không về nhà vậy, ngày mai con còn phải chơi bóng chày với chú Ma Vương nữa?”

Hy Nguyệt xoa đầu cậu, “Buổi tối ngày hôm nay không về, chúng ta ở khách sạn đi.”

“Ồ.” túi sữa nhỏ bĩu môi, cúi đầu đi vào phòng tắm.

Sau khi cho cậu bé ngủ say, Hy Nguyệt nằm trên giường chơi game.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là Lục Lãnh Phong gọi, cô bấm nút nghe, trong đó lại không có giọng của Lục Lãnh Phong mà là giọng của một người phụ nữ, “Thật tuyệt, Lãnh Phong…”

Cô như bị sấm sét, tai đau nhức, đầu óc ong ong, từng chữ trong đó như kim đâm vào thẳng màng nhĩ của cô.

Cô biết đó là giọng của Kiều An, không nghi ngờ gì nữa, không biết là Lục Lãnh Phong ấn nút gọi, hay là do Kiều An cố ý khiêu khích cô.

Cô dập máy “bốp” một tiếng, nghe không lọt tai mấy âm thanh đó.

Thực sự, cô hiểu rõ Lục Lãnh Phong đang làm gì, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu khi phải trực tiếp nghe điều đó.

Trái tim cô như muốn vỡ tung ra, trong lồng ngực như có gì đó đè nặng lên, suýt chút nữa không thể chịu đựng nổi.

Cô vùi đầu vào chiếc gối êm ái, mềm mại ở ngay cạnh mình.

Sự buồn bã vẫn đang hiện hữu trong tâm trí của cô, hốc mắt cô càng đỏ thêm, chiếc gối dần trở nên ướt đẫm nước mắt.

Khoảng 11 giờ, điện thoại của cô lại vang lên, là Lục Lãnh Phong gọi đến.

Anh muốn làm cái gì vậy?

Khiến cho cô cảm thấy khổ sở như vậy mà vẫn chưa đủ sao?

Dù không muốn trả lời nhưng điện thoại cứ đổ chuông liên tục, cô ngẫm nghĩ một lát rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng để không đánh thức Túi sữa nhỏ đang ngủ say bên cạnh.

Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác tới, tất cả đều hiện lên một cái tên duy nhất, dù cô không muốn nhưng cũng không thể không ấn nút trả lời.

Trong điện thoại, giọng nói lo lắng của Lục Lãnh Phong truyền đến, “Cô đưa con đi đâu vậy? Tại sao không ở nhà?”

Nghe như vậy có vẻ như anh vừa mới về đến nhà.

Cô cười nhạt một tiếng: “Hôm nay tôi sẽ không về, anh không cần lo lắng cho tôi đâu.” Nói xong liền lập tức cúp điện thoại.

Trong biệt thự, Lục Lãnh Phong khẽ nhíu mày.

Ngay khi nghe thấy giọng nói của cô, anh biết rằng có điều gì đó không ổn rồi.

Là bởi vì anh đã về muộn à ? Hay là……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.