Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 781



Chương 781

Khoé miệng Lục Lãnh Phong khẽ run lên, “Hôm đó chỉ là một vở kịch. Nếu anh thực sự muốn làm, tại sao phải che đậy bằng một cái chăn như thế.”

Giọng anh khàn khàn lạ thường, như thể dùng hết sức lực để giải thích.

Anh không phải là người giỏi giải thích, cũng không có tính kiên nhẫn, cho dù có làm chuyện gì đi nữa anh cũng sẽ không bao giờ giải thích.

Nhưng hôm nay, anh không muốn như vậy nữa, anh muốn cố gắng khiến cô tin tưởng vào bản thân anh và có chút tự tin vào chính mình.

Đáng tiếc là anh đã không thể thuyết phục được Hy Nguyệt.

“Còn Kiều An, anh dám nói anh chưa từng chạm vào cô ấy sao?”

“Chưa từng!” Anh nói dứt khoát không do dự, đó là lần đầu tiên anh đến khách sạn Hildon, và cô ta là người phụ nữ thứ hai của anh, cũng là người phụ nữ cuối cùng.

Hy Nguyệt nhìn thẳng vào anh, sâu thẳm, và trong giây lát, như muốn xác nhận lời nói của anh một lần nữa.

Hóa ra anh không chỉ độc đoán, lạnh lẽo mà còn rất giỏi nói dối.

Khuôn mặt tảng băng của hắn ngàn năm sẽ không thay đổi, dễ dàng che giấu lương tâm cắn rứt, một khi nói dối, sắc mặt sẽ không thay đổi, mặt không đỏ, tim không đập.

Nếu không được tận mắt nghe thấy, tận mắt chứng kiến ​​nhiều điều, cô đã bị anh lừa cho mất lý trí rồi.

“Lục Lãnh Phong, thật ra, nếu anh thừa nhận mối quan hệ của mình với cô ta, thừa nhận rằng anh thích cô ta thì ngược lại tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất tôi cũng sẽ cảm thấy anh là một người đàn ông tốt, dám nói dám làm. Nhưng cách anh cố để thay đổi câu chuyện từ trắng thành đen như này, chỉ khiến tôi cảm thấy nực cười và mỉa mai thôi. ”

Lục Lãnh Phong dùng nắm đấm đập mạnh vào tường, anh cảm thấy mất hết bình tĩnh rồi, cho dù anh có nói gì đi chăng nữa, cô cũng đều không tin!

“Dù em có tin hay không thì anh cũng không biết dùng cách nào để giải thích cho em hiểu nữa, có lẽ chỉ có thời gian mới có thể chứng minh tất cả mọi điều”.

Cô chế nhạo trong lòng, cô chỉ có thể làm một việc để đỡ lãng phí thời gian của mình, đó chính là ngay lập tức ly hôn với anh, thoát khỏi anh hoàn toàn, tốt hơn hết là không bao giờ gặp lại nhau nữa!

“Lục Lãnh Phong, tôi sẽ không để cho anh hủy hoại cuộc sống của tôi đâu, tuyệt đối sẽ không!”

Lục Lãnh Phong kịch liệt run rẩy, anh đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.

Tim anh ngột ngạt đến khó thở.

Lông mày anh ta nhíu lại, gần như xoắn vào nhau, đôi môi mỏng đang mím chặt của anh bao trùm lên bằng nỗi thống khổ nặng nề và mâu thuẫn không thể nói ra. Anh cảm thấy hụt hẫng, gánh nặng trên vai và nỗi buồn trong lòng còn sâu hơn cả màn đêm bên ngoài cửa sổ.

Hy Nguyệt tự nhốt mình trong phòng, cũng không muốn tiếp tục làm phiền anh nữa.

Ngày hôm sau, khi Túi sữa nhỏ tỉnh dậy, nhìn thấy Lục Lãnh Phong ở đó thì rất vui mừng, “Chú Ma Vương, chú trở lại đây rồi tuyệt quá. Đêm qua, mẹ nói rằng con và mẹ sẽ không về nhà, vì vậy nên hai người bọn con đã ở khách sạn. Con không thích ở khách sạn, con vẫn thích được ở nhà hơn.

Lục Lãnh Phong xoa đầu, “Hôm qua chú làm sai rồi, không nên về nhà muộn như vậy. Từ nay chú sẽ về nhà sớm hơn để chơi cùng với mẹ con và con.” Điều này anh không chỉ muốn nói với cậu bé mà còn muốn nói với cả Hy Nguyệt nữa.

Anh muốn được cô tha thứ, nhưng đáng tiếc là Hy Nguyệt không định cho anh thực hiện điều này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.