Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 812



Chương 812

Sáu năm trước, khi cô ta rời đi, cô ta đã bắt anh phải thề: Nếu cô ta phát sinh ra tai nạn ngoài ý muốn, không thể trở về, anh sẽ phải chờ cô ta sáu năm, trong sáu năm này, anh không được quan hệ với phụ nữ khác.

Anh ta đã làm được rồi.

Trong suốt bốn năm cùng Hy Nguyệt ở nước An Kỳ, anh ta chưa bao giờ thực sự nghiêm túc muốn ở cạnh cô.

Mặc dù cô rất đẹp và vô cùng hấp dẫn. Mặc dù nhiều lần khiến anh ta suýt nữa không thể chịu đựng được, mỗi lần đều phải nhịn đến cực khổ.

Nhưng anh ta đã làm được và giữ đúng lời hứa.

Anh không nợ cô ta cũng không phản bội tình yêu của bọn họ.

Để giữ lời hứa này, anh ta đã bỏ lỡ khoảng thời gian đẹp nhất với Hy Nguyệt.

Tình cảm của con người đôi khi cũng không thể mãi mãi vẹn nguyên.

Anh yêu Y Nhược từ trước, từng sẵn sàng sống vì cô ta, chết vì cô ta và làm mọi thứ cho cô ta.

Nhưng hiện tại người anh ta yêu là Hy Nguyệt.

Lựa chọn của anh ta cũng là Hy Nguyệt.

Nếu anh ta biết rằng mình sẽ để mất Hy Nguyệt, anh ta thà phá bỏ lời hứa này, để có thể trải qua bốn năm chung sống thực sự với cô.

Thật tiếc trên đời này không có thứ thuốc mang tên là thời gian, dù có bao nhiêu tiền cũng không thể quay ngược lại để cho anh ta một cơ hội sửa đổi.

Tất cả những gì anh ta có thể làm bây giờ là đưa cô quay trở lại một lần nữa.

Nhìn thấy sự im lặng của anh ta, trái tim Y Nhược chợt trở nên vô cùng lạnh giá.

Cô ta lần lượt cởi bỏ quần áo của mình.

“Nhã Thanh, bất kể thế nào, hãy để em được làm vợ thật của anh một lần.”

Hứa Nhã Thanh muốn quay lưng lại, nhưng ngay lúc ánh mắt anh ta rơi vào trên người cô ta, anh ta lại dừng lại.

Anh ta và Y Nhược đã gần gũi da thịt với nhau vô số lần, nên anh ta biết rất rõ về cơ thể của cô ta.

Cô ta có một vết sẹo trên vai, một vết sẹo rất nhỏ. Là vì cô ta đã bị một con thú hoang tấn công lúc đi quay phim ở Thung lũng Đông Nhật

Nhưng bờ vai của người trước mặt rất êm ái và không có gì cả.

Một tia sáng lạnh vô cùng sắc bén xẹt qua mắt anh.

“Y Nhược, tại sao vết sẹo trên vai trái của em sao lại không còn nữa?”

Y Nhược thoáng bối rối, vội vàng nhặt quần áo trên sàn mặc lại, “Em… em đã đến bệnh viện chiếu tia laser xóa sẹo, vết sẹo cũng được xóa bỏ.”

“Có phải là vết sẹo bên trái không?”

“Chính xác.”

Hứa Nhã Thanh khịt mũi, với một sự thù địch như muốn giết người, hiện lên trên khuôn mặt của anh ta.

Anh ta đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ Y Nhược, “Cô không phải Y Nhược, cô là ai?”

Người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, “Anh đang nói cái gì vậy? Đương nhiên em là Y Nhược rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.