Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 893



Chương 893

Lục Lãnh Phong nhất định là cố ý, muốn trói cô lại, làm cho cô không có cách nào rời đi.

Anh ta phải ở đây bình tĩnh một chút.

Anh ta biết, thành phố Long Minh sẽ có rất nhiều người không ngồi yên, cho nên anh ta không cần ra tay, sẽ có người giải quyết vấn đề.

Chuyện nhảm huyên náo ồn ào trước đó, chính là do một số người có dụng tâm xấu xa truyền ra.

Bọ ngựa bắt ve chim sẻ trực sẵn, anh là phải làm chim sẻ, làm ngư ông.

Sau hôn lễ, Lục Kiều Sam trực tiếp đi hưởng tuần trăng mật, lúc trở về đã là một tháng sau.

Mà Hy Nguyệt đã có thai hai tháng, cô bắt đầu nghén, cả người vô lực, ăn uống kém đi rất nhiều.

Sau khi Lục Kiều Sam trở về, bà Lục liền gọi điện thoại tới, gọi con trai về nhà ăn cơm.

Bà Lục phân phó đầu bếp làm món cá muối kho tàu con gái thích ăn nhất.

Nào biết, Lục Kiều Sam vừa cắn một miếng liền ôm miệng đứng dậy, chạy vào toilet, nôn ọe một trận.

Bà Lục mừng rỡ: “Kiều Sam e là có rồi?”

Lưu Tinh Bảo có chút kinh ngạc, Lục Kiều Sam không cho anh ta chạm vào, từ lúc kết hôn đến giờ, anh ta chỉ ngủ với cô ta một lần, là lúc sau khi cô ta uống say.

Không nghĩ tới lại lợi hại như vậy, một phát liền dính.

Trong lòng Lục Kiều Sam vụng trộm nghi hoặc, bởi vì cô ta cũng không biết đứa con trong bụng có phải của Lưu Tinh Bảo hay không.

Đồ ăn của Hy Nguyệt là chuẩn bị riêng, khẩu vị nhẹ không dầu mỡ.

Cô tới đây, bà cụ Lục muốn bắt mạch cho cô, xác nhận mạch tượng bình thường mới yên tâm.

Nhìn thấy bà cụ Lục quan tâm Hy Nguyệt như thế, trong lòng bà Lục rất không tiếp thu.

Ở trong mắt của bà ta, Hy Nguyệt mãi mãi là người ngoài.

Cũng là mang thai, bà cụ Lục không quan tâm cháu gái ruột của mình, trái lại đi quan tâm một đứa người ngoài, thật là bất công.

Nhưng bà ta một chữ cũng không dám nói, cũng không dám biểu lộ ra, nếu không nhất định sẽ bị công khai lên án.

Ở nhà họ Lục, con gái gả ra ngoài giống như bát nước hắt đi, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.

Cái này cũng không phải là do trọng nam khinh nữ, mà là xuất phát từ lợi ích gia tộc.

Cho dù Lục Kiều Sam mang thai, đứa bé sinh ra cũng chỉ là cháu ngoại, là người khác họ.

Mà Hy Nguyệt mang thai cháu đích tôn của nhà họ Lục, người thừa kế tương lai, địa vị là một người trên trời, một người dưới đất, xa cách vạn dặm như vậy, làm sao có thể so sánh được?

Nếu bà ta dám nói ra đối xử công bằng, vậy vị trí bà chủ cũng không cần phải làm nữa.

Bà Lục vỗ vỗ tay con rể: “Kiều Sam là cành vàng lá ngọc, thân thể rất quý giá, không giống như đám phụ nữ nghèo khổ thô tục xuất thân từ khu ổ chuột nào đó, da dày thịt béo, có thể tùy tiện lăn qua lăn lại. Con nhất định phải chăm sóc tốt, bảo vệ tốt đứa bé trong bụng Kiều Sam.”

Lưu Tinh Bảo gật đầu một cái: “Con biết rồi, mẹ vợ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Anh ta quả thật rất thích Lục Kiều Sam, cô ta là người đẹp nhất thành phố Long Minh, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, bất luận là khuôn mặt hay dáng người đều không thể bắt bẻ. Chỉ là tính tình rất xấu, điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược càn rỡ. Nhưng mà không sao hết, con người không có ai là hoàn hảo cả, anh ta có thể từ từ dạy cô ta, một ngày nào đó sẽ dạy cô ta trở nên ngoan ngoãn nghe lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.