Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 902



Chương 902

Túi Sữa Nhỏ cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi nhanh quên, cậu bé vui vẻ nắm tay cô đi lên lầu.

Lục Lãnh Phong vừa về, Hy Nguyệt liền hỏi.

“Chị cả thế nào?”

“Sảy thai.” Lục Lãnh Phong nhún vai, giọng điệu thản nhiên, không có bất kỳ cảm xúc nào, giống như chỉ đang trần thuật một sự thật.

Trái tim Hy Nguyệt khẽ run lên, tuy rằng cô và Lục Kiều Sam là tử thù của nhau, nhưng bé là vô tội.

“Chị ấy có sao không?”

Lục Lãnh Phong đưa tay lên vuốt ve chiếc bụng vẫn phẳng lì của cô, “Việc duy nhất em cần làm lúc này là chăm sóc con của chúng ta cho tốt, những chuyện khác em không cần quan tâm.”

Cô mỉm cười và ngả đầu vào vai anh.

Sau đó, hai họ cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha, Lục Lãnh Phong bưng bát hoa quả trên bàn lên và đút hoa quả cho cô, động tác vô cùng thân mật.

Bà Lục bước vào nhà nhìn thấy cảnh này, càng thêm tức giận.

Kiều Sam bị hại sẩy thai, còn thủ phạm thì lại đang tình tứ với con trai bà, đúng là buồn nôn!

“Hy Nguyệt, cô khiến Kiều Sam bị sẩy thai mà cô không cảm thấy có lỗi chút nào hay sao?”

Hy Nguyệt sững sờ, cô không thể ngờ được rằng bà Lục sẽ nói ra những lời này.

Rõ ràng Lục Kiều Sam không may bị ngã, sao bây giờ cô lại trở thành hung thủ khiến cô ta bị ngã chứ?

“Mẹ, con không hiểu mẹ đang nói gì cả. Mấy người chúng ta đều có mặt ở đó, rõ ràng là cô ấy tự ngã, không hề liên quan tới con. Sao bây giờ mẹ lại đổ lỗi mọi chuyện cho con chứ?”

“Đổ lỗi? Tôi đã biết hết âm mưu và thủ đoạn của cô rồi! Nếu như không phải Kiều Sam giẫm phải viên bi con trai cô vứt trên đất thì sao nó ngã được chứ?”

“Tiểu Quân vấp phải hòn đá, suýt nữa ngã nên mấy viên bi trong túi nó mới bị rơi ra ngoài.” Hy Nguyệt giải thích.

Bà Lục khịt mùi: “Cô cố giải thích để lấp liếm mọi chuyện chứ gì, đứng tưởng tôi không biết, cô vẫn luôn ghi hận Kiều Sam, nghĩ cách báo thù con bé, hôm nay rốt cuộc cô cũng tìm được cơ hội rồi.”

Hy Nguyệt không nói nên lời, “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do? Mẹ muốn nghĩ sao thì tùy, con không quan tâm.” Nói xong, cô đứng dậy đi lên lầu.

Bà Lục tức giận chỉ vào lưng cô, “Cô nói năng cho cẩn thận! Con nhìn thái độ của nó xem, không có chút hối hận nào cả, nó làm ra loại chuyện ác độc như vậy, đáng ra phải quỳ gối xin lỗi Kiều Sam mới đúng!”

Một tia lửa lóe lên từ đáy mắt Lục Lãnh Phong, “Mẹ bị bệnh rồi, mà bệnh không nhẹ đâu!” Tức giận nói xong câu này, anh lập tức quay người đi lên lầu.

Bà Lục mặt tái lại, từ phía sau hét lên: “Chờ đến ngày mẹ với Kiều Sam bị nó hại chết, con có hối hận cũng không kịp đâu!”

Mặc dù Hy Nguyệt đã vào trong phòng nhưng cô vẫn nghe thấy lời bà Lục nói vừa nãy, trong lòng giận dữ không thôi.

Bây giờ cô đã hiểu tại sao Lục Kiều Sam lại ác độc và coi thương pháp luật như vậy.

Bởi vì dột từ trên dột xuống, bà Lục cũng là một người không phân biệt phải trái, đúng sai.

Lục Lãnh Phong mở cửa ra, bước đến bên cạnh cô, “Những gì mẹ nói em đừng để trong lòng, nghe tai trái ra tai phải là được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.