Vợ Yêu Bé Nhỏ

Chương 21



-Cuối cùng cũng nhớ ra rồi sao?

Cung Tường Âm ngả ngớn hôn lên môi Tiêu Nham.

-Anh thật là anh Tường?

-Nếu không thì còn ai khác sao?

Cung Tường Âm hỏi vặn lại.

-Anh… OA…. a… a…

Tiêu Nham bỗng nhiên khóc rống lên. Cung Tường Âm bị tiếng khóc đột ngột của Tiêu Nham dọa cho không biết phải làm sao.

-Sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc rồi?

Cung Tường Âm ngồi dậy, ôm Tiêu Nham vào trong ngực an ủi.

-Anh… Oa oa… Đồ xấu xa… Em… Em… cứ nghĩ là… anh không cần em nữa… không cần em nữa rồi…

Tiêu Nham khóc thút thít, một câu cũng nói không hoàn chỉnh.

-Anh sao có thể không cần em, ngoan, đừng khóc nữa, em khóc làm anh rất đau lòng.

-Anh Tường là đồ xấu xa, anh có biết em đã rất nhớ anh không, sau khi anh đi ngày nào em cũng khóc, mẹ không ngừng an ủi em nói anh nhất định sẽ quay về tìm em, em đã chờ anh, chờ cả ba năm trời cũng không thấy anh về cho em một chữ, sau đó em liền quyết định quên anh, thế nhưng… Anh thế nhưng 15 năm sau lại quay về tìm em, sao anh có thể như vậy?

Tiêu Nham tuy rằng không còn rơi nước mắt nữa, nhưng hai mắt vì khóc mà đỏ lên của cậu nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu.

-Xin lỗi, đều tại anh không tốt, bởi vì ông nội giao công ty bên Mỹ cho anh, tuy anh rất muốn về Đài Loan nhưng không còn cách nào khác, anh nói với ông rằng năm nay là em đã 25 tuổi, anh muốn trở về cưới em, lúc đó ông mới cho phép anh trở về Đài Loan, anh không biết em lại nhớ anh đến vậy, Nham Nham, xin lỗi em.

-Ô… oa…. anh đừng bỏ rơi em nữa…

-Tất nhiên… không bao giờ nữa, tuy nhiên…

Trong mắt Cung Tường Âm tràn ngập lửa giận.

-Tuy nhiên cái gì?

Tiêu Nham khó hiểu nhìn hắn.

-Em dám thừa dịp anh không ở bên hẹn hò với hơn 30 cô gái, nếu anh không sớm phá đám, có phải em sẽ kết hôn với người khác hay không?”

-Cái gì? Thì ra bọn họ chia tay với em đều là do anh giở trò quỷ!

-Thì sao? Lần thất tình thứ 30 của em, uống rượu ở quán bar rồi còn nói ra sẽ lên giường với người thứ 100 em đụng phải, cũng may là anh nghe được, sau đó đi theo em, đợi cho đến khi em đụng tới người thứ 99 anh mới xuất hiện, bằng không mười năm phòng ngừa của anh đều là uổng phí.”

Nghe Cung Tường Âm kể lại, Tiêu Nham không kìm được sợ hãi, thì ra mấy cái lý do chia tay vớ vẩn đó đều do một tay hắn sắp đặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.