Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Đại Bang Chủ

Chương 32: Bắt Cóc (2)





Trong mơ màng, cô thức giấc cũng loáng thoáng nghe được ai đó nghe điện thoại. Mê man quá lâu mà bây giờ hết kiệt sức lực, bữa tối còn chưa ăn, mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. . . . .
Cố gắng lắm cô mới nâng được cái mí mắt lên, nặng trịch!
Chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng nhỏ nhoi từ cửa sổ nhỏ nhoi, có vẻ đây là nhà kho, mà có lẽ gần biển, mà tiếng sóng đập rất mạnh, gió lạnh cũng ùa vào. Gần cửa còn có hai - ba tên đang đứng đó nói chuyện, toàn thân màu đen, nhìn thực đáng sợ!
Định di chuyển một chút thôi sao mà khó quá, cả người tê rần rần, nhúc nhích một chút cũng khó, mới biết là mình đang bị trói, bộ áo màu trắng cùng vì thế mà nổi bật lên hẳn mấy vết hằn đen đen, nhưng giờ phút này, làm gì còn tâm trạng để tâm đến việc đó?
- "Nuo ... Nước ...." - Cô nói khe Khê, near as rên rỉ, cả người khô khóc, entire chút nước bọt are no longer!

- "Tỉnh rồi?" - Một bóng dáng cao lớn đi trước mặt cô.
Ai đây?
-"Ông...là ai?...Thả tôi ra.."- Mặc dù biết những lời này thốt ra là thừa, tự biết là ngu ngốc, nhưng vẫn hỏi....
-"Haha, khát nước hả? Uống đi, đây sẽ là lần cuối cùng kì nữ của chúng ta được uống nước!"- Hắn cầm một cốc nước tới, đưa đến trước mặt cô, cô cũng không nhìn rõ mặt hắn, vì ánh sáng chỉ là len lỏi vào, hắn nhấc cằm cô lên, dốc nước vào miệng cô.
Do nước quá nhanh trôi vào khiến cô bị sặc, khá nhiều nước bị đổ xuống áo sơ-mi phía dưới. Bết bết, dinh dính, mát mát, cho đến khi gió biển thổi vào --
Lạnh . . .
Hắn ta đặt một chiếc laptop phía trước cô, cách xa khoảng 3 mét.
Nhấn số của anh. . .
Anh liền mở ra xem. . .
Cô, đúng thật là cô rồi!

-"Chuyện gì?"- Anh nhìn thấy cô, trong lòng không khỏi xôn xao, nhưng đứng trước kẻ thù, chẳng lẽ phải biểu hiện theo một cách gọi là vui vẻ? Cố gắng kiềm nén lòng mình mà lạnh lùng. . .
- "Vợ của cậu, đang trong tay tôi, nếu cậu không muốn nó chết, hãy đưa cho ta hai trăm tỷ."
- "Ranniel... khôn... cần, không cần...đến cứu"- Cô thều thào gọi tên anh, hơi thở cực kì mỏng manh, như một cánh hồng, tưởng chừng như chỉ cần cô khép mắt lại, anh sẽ hoàn toàn mất cô!
-"Con ranh. . ."- Hắn ta thấy cô nói liền dùng dây da đánh thật mạnh vào người cô, một vệt dài trên tay, chiếc áo là áo vest, nhưng là loại mỏng, cũng chỉ là đúng đồng phục, nên đã trúng, ăn sâu vào da thịt, cô lại là con gái, vốn không thể chịu được loại áp lực lớn như vậy. Máu từ tay dần dần chảy xuống theo vệt dài, nhanh chóng đã nhuốm màu ống tay áo thành màu đỏ, cực kì đáng sợ. . .
- "Ông giám...!?"
- "Tại sao không? Ngươi đã phá hủy mọi sự nghiệp của ta, phá hủy gia đình, người thân ta, giờ đến lượt ta cho ngươi nếm thử cảm giác đau đớn này. Nhìn xem, Ranniel tiên sinh thường ngày nổi tiếng là bình tĩnh, mà hôm nay lại thành một dạng như thế này, dù ta có chết cũng mãn nguyện rồi, haha..."- Anh đúng là bây giờ, cực kì, cực kì thê thảm, áo thì bẩn, râu ria lồm xồm, chứng tỏ lâu ngày chưa tắm giặt, cả người cũng bắt đầu bốc mùi. . .
Thê thảm, cực kì thê thảm!
- "Papa, papa,..."- Từ ngoài cửa vọng vào hai tiếng ngây ngô của hai đứa trẻ. Anh đau lòng lắm! Chúng luôn hỏi Lệ nhi đi đâu, anh chỉ đành nhắm mắt nói dối: Mama đi công tác, vài ngày nữa sẽ về.
Cửa phòng liền mở ra. . . Hai đứa trẻ vào thì nhìn thấy cha đang bất bình đứng bên cạnh cái máy tính kia. Tò mò liền đi vào. . .
Đập vào mắt hai đứa bé là hình ảnh mama của hai đứa đang bị trói trước cái cửa sổ của một nhà kho, đầu tóc bù xù, máu đỏ thẫm tay áo, nhìn mà hoảng hồn, thậm chí, tiểu Thư nhỏ còn khóc toáng lên, ôm chân anh, không ngừng giãy dụa:
- "Papa, mama kìa, mang mama về đi, mang về đi, nhớ mẹ lắm rồi, mẹ kìa, mẹ kìa."- Cô bé vừa nói vừa chỉ vào màn hình máy tính.

Anh chỉ ngậm ngùi không nói gì, ôm hai đứa trẻ vào lòng. Anh cũng không biết làm gì nữa, lòng anh cứ rối bời mãi, mà...nơi đáy mắt kia cũng không nhịn nổi mà trào ra từng giọt nước mắt, không màu, lăn dài bên má, người đàn ông cao cao tại thượng, lần đầu tiên khóc, mà là vì một người con gái. Người con gái duy nhất làm cho anh khóc, cho anh bế tắc, chỉ có thể là cô!
- " Xem ra, tình cha con các người cũng thật là đằm thắm quá đi, nhìn mà rớt nước mắt. . ."
Nói xong, màn hình chợt tắt!
****
Xin lỗi các bạn rất nhìu vì sự chậm trễ nha, vì là mình mất nick facebook nên không nhanh nhẹn để đăng truyện được. Xin lỗi nha!
Ủng hộ cho mình truyện "Anh sẽ mãi mãi bên em" nha. Cũng đăng trên web này, cảm ơn!
♥♥♥



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.