Hai người trên giường bị âm thanh của hộp âu phục rơi xuống đất làm hoảng sợ, khóe miệng Liễu Mị xẹt qua cười khẽ, lại vẫn như cũ ôm chặt Thạch Phong, "Phong. . ."
Giọng nói quyến rũ như vậy dù ai nghe xong xương cũng mềm nhũn, mà lúc này Thạch Phong lại không rảnh chú ý đến cô ta, trong lòng hắn chỉ có bóng lưng Hân Nhi rời đi, ý thức cũng dần dần thanh tỉnh, hắn làm sao có thể như vậy, làm sao có thể không khống chế được như vậy, nên làm như thế nào để ... không phụ lòng Hân Nhi đây? Mình rốt cuộc làm sao vậy, chỉ uống chút rượu với Liễu Mị ở quán bar, tuy tửu lượng mình không phải ngàn chén không say, nhưng cũng sẽ không đến nỗi không khống chế được như thế, không kịp suy nghĩ nữa, hắn chỉ muốn đi về tìm Hân Nhi, hi vọng Hân Nhi có thể nghe mình giải thích, nha đầu kia nhất định cực kỳ đau lòng, cô ỷ lại vào mình như thế.
"Thực xin lỗi" hắn đẩy Liễu Mị ra, nhanh chóng mặc quần áo vào, nhặt âu phục trên mặt đất lên chạy ra ngoài.
"Phong", Liễu Mị vội vàng gọi, khuôn mặt xinh đẹp không còn kiều mị nữa, mà hiện ra một chút ác độc, hắn, hắn làm sao có thể bỏ rơi cô, Thạch Phong, người đàn ông này thật sự anh tuấn, từ khi hắn bắt đầu tiến vào công ty của ba, đã hấp dẫn cô, nhưng, hắn đã có bạn gái, những thứ này Liễu Mị đều không để ý, bởi vì cô có tự tin dựa vào gia thế tốt đẹp cùng diện mạo của cô Thạch Phong nhất định sẽ từ từ thích cô, nhiều lần biểu đạt tình yêu với Thạch Phong, nhưng vẫn không có kết quả, đều do Lam Hân Nhi kia, cô nhi không có văn hóa kia, dựa vào cái gì chiếm lấy Thạch Phong, đêm nay cô nói dối mình bị thất tình, rất không dễ dàng mời thạch Phong ra đây uống rượu, cũng bất tri bất giác hạ dược, cô rất tin tưởng muốn chinh phục một người người đàn ông nhất định phải chinh phục thân thể của hắn, cô có năng lực này cũng có tự tin, đồng thời, cô cũng muốn cho Lam Hân Nhi thấy một màn như vậy, mới vụng trộm lấy di động của Thạch Phong ra gởi thư tín nhắn cho cô ta, rồi lại lặng lẽ xóa bỏ, cô cho rằng toàn bộ hoàn mỹ như vậy, lại không tính được Thạch Phong sẽ đuổi theo cô ta, đang hưng phấn đột nhiên người đàn ông bỏ đi, này không thể nghi ngờ là vũ nhục chính mình, Lam Hân Nhi, tôi nhất định không để cô ở lại được. . . .
Mà lúc này Hân Nhi đi xuyên qua đám người, cô như không có linh hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đầy nước mắt, từ từ, cô ngồi xổm xuống, dùng cánh tay ôm chặt lấy mình, vì sao mùa hè nóng bức lại lạnh như thế? Rất lạnh rất lạnh, rất nhớ cái ôm trong ngực của anh Thạch Phong, anh Thạch Phong, một màn vừa rồi kia lại hiện lên ngay trước mắt, anh Thạch Phong, hắn không còn là hoàng tử của mình, vòng tay ôm trong ngực kia cũng không thuộc về mình nữa, ha ha, Liễu tiểu thư kia thật sự rất đẹp, cùng anh Thạch Phong rất xứng đôi, nhớ rõ có một lần cô đưa hộp cơm đến công ty anh Thạch Phong cho hắn, vị Liễu tiểu thư đang cùng anh Thạch Phong thảo luận lên kế hoạch quảng cáo, chuyên tâm như thế, anh thạch Phong ca thật sự rất khôi ngô, nhìn qua bọn họ tựa như kim đồng ngọc nữ, Liễu tiểu thư có thể giúp anh Thạch Phong rất nhiều, lại còn tốt nghiệp đại học danh tiếng, có khí chất như thế, mà chính mình, không có đi học đại học, đến nay vẫn chỉ là nhân viên phục vụ bình thường. . . anh Thạch Phong ấm áp như thế, mà mình vẫn cứ chiếm lấy, lúc này Hân Nhi đối với Thạch phong vẫn như cũ không có bất kỳ căm ghét gì, cô quá lương thiện, lương thiện đến nỗi cho rằng toàn bộ lỗi là ở mình, người trong lòng anh Thạch Phong là Liễu tiểu thư, mà mình ỷ lại vào hắn, chiếm lấy hắn, hắn không cần mình nữa, Đúng vậy, từ nhỏ đã là như thế, cô bị vứt bỏ, ba mẹ không cần cô, hiện tại ngay cả anh thạch Phong cũng không cần cô nữa, cô Lam Hân Nhi thật là một người tồi tệ, không có ai yêu, cô chậm rãi đứng dậy, tiếp tục bước đi mất hồn, không biết nên đi đâu, chỉ nghĩ đi nghĩ lại. . .