Hôm nay thứ hai, đến thời gian đi làm, nhưng trong phòng Tuyết Nhi rất lâu không có động tĩnh, bởi vì chuyển đến chỗ ở mới, Tuyết Nhi tắt đồng hồ báo thức, Âu Dương thần làm xong bữa ăn sáng mà chưa thấy Tuyết Nhi rời giường, nghĩ thầm cả ngày hôm qua trang trí xem ra cô đã mệt muốn chết rồi, đến phòng Tuyết Nhi, kết quả thấy người trên giường đúng là vẫn còn ước hẹn với chu công,
"Tuyết Nhi", không phản ứng.
"Tuyết Nhi" "Tuyết Nhi" Âu Dương Thần xấu xa bóp cái mũi của Tuyết Nhi, : "Ừ" Tuyết Nhi vô ý kêu một tiếng làm cho dưới thân Âu Dương Thần căng thẳng, thật đúng là tiểu yêu tinh mê người, "Tuyết Nhi, rời giường, em không dậy sẽ đi làm muộn."
"A, mấy giờ rồi." Người nào đó mở mắt, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
"7 giờ 40 phút..., hình như 8 giờ em vào làm a...."
"A..., 7 giờ hơn, cái gì? A. 40 phút, làm sao đã trễ thế này, bị muộn rồi."
Lập tức đứng lên tùy tiện cầm một bộ quần áo chạy thẳng về phía nhà vệ sinh, Âu Dương Thần ở sau lưng có chút bất đắc dĩ, nha đầu kia, sao liều lĩnh như vậy, trước kia Tuyết Nhi làm cho người ta cảm giác yên tĩnh, kiên cường làm người ta thương tiếc, mà bây giờ Tuyết Nhi kiên cường, dũng cảm, nhưng cũng liều lĩnh đáng yêu, Tuyết Nhi như vậy dường như càng đáng yêu hơn, mình càng ngày càng thích cô ấy rồi.
"Rửa mặt nhanh lên rồi ăn bữa sáng, anh ở bên ngoài chờ em."
Năm phút sau.
Âu Dương Thần đang nhàn nhã ăn bữa sáng, Tuyết Nhi vội vàng xuất hiện, Âu Dương Thần nhìn Tuyết Nhi trước mặt thật hoảng sợ, ai có thể nói cho anh biết người trước mắt cái này ăn mặc thì quê mùa còn vành mắt tô đen, nhìn qua giống như bác gái bốn mươi tuổi nghiêm trang là Tuyết Nhi tuyệt sắc sao.
"Tuyết Nhi, em đây là. . ."
"Ách, anh Thần, cái này. . . . Ha ha. Rất khó nhìn sao?"
Nếu là người khác Âu Dương Thần nhất định sẽ không chút do dự nói rất khó nhìn, không, anh thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cho, nhưng trước mặt là Tuyết Nhi của mình, thì lại là chuyện khác."Không phải, rất tốt." Thật ra rất tốt là lời nói thật lòng của Âu Dương Thần, nghĩ đến dáng vẻ Tuyết Nhi xinh đẹp như thế để cho người khác mỗi ngày nhìn thấy, trong lòng mình có chút không thoải mái, mà Tuyết Nhi không muốn để cho người khác thấy diện mạo thực, mà xuất hiện trước mặt mình thì xinh đẹp nhất, nghĩ vậy, tâm tình Âu Dương Thần rất tốt.
"Mau đến ăn bữa sáng đi."
"Không được, không còn kịp rồi, anh ăn đi, tôi đi trước." Nói xong Tuyết Nhi muốn đi ra ngoài. Nhưng cánh tay đã bị người túm chặt rồi.
"Ăn một chút, không ăn bữa sáng đối với thân thể sẽ không tốt, ngoan, nghe lời."
"Được rồi." Tuyết Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống ăn bữa sáng, ra sức nhét vào trong miệng, nghĩ thầm, nhất định đến muộn rồi, hy vọng San San có thể giúp mình chống đỡ. Ăn xong, ngay lập tức chạy ra bên ngoài.
Lúc Tuyết Nhi đến công ty, mơ hồ cảm thấy không khí có chút không thích hợp, văn phòng hôm nay dường như áp lực hơn so với bình thường, mà mọi người giống như đã xốc lại tinh thần công việc đến mười phần, vừa đặt túi xách vào vị trí, đã truyền đến giọng nói của Bản cô nương."Lăng Phỉ Tuyết, cô sao giờ mới đến, tất cả nhà thiết kế cùng trợ lý đã đến phòng họp rồi, cô còn đứng đó làm gì, khẩn trương lên."
Phòng họp, họp, sao đột nhiên cảm thấy nghiêm túc như vậy, ài, đẩy cửa phòng họp ra, tất cả tầm mắt đã tập trung ở trên người Tuyết Nhi.
"Đúng lúc, vị tiểu thư này đến trả lời một chút, cô nhìn trong bức họa trước mắt này thấy gì." Một giọng nói dịu dàng, xuất phát từ một người đàn ông có dáng dấp rất tốt, thật là rất đẹp, hết sức thanh tú, làn da trắng nõn, so với phụ nữ còn trắng hơn. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông xinh đẹp như vậy, không giống với anh Thần và anh Phi, người trước mắt này là xinh đẹp, giống như phụ nữ xinh đẹp vậy, Tuyết Nhi nhìn có chút ngây người.
Thấy Tuyết Nhi ngơ ngác nhìn mình, Lưu Phàm lại khinh bỉ một chút, lại một người phụ nữa bị gương mặt của mình làm cho say mê, đến hít khí vào bên trong như vậy, mình làm sao có thể lựa chọn người như thế, ài."Như thế nào, mời cô đến công ty là để xem mĩ nam à." Trong phòng họp có người cười nhạo, có người lo lắng, càng còn nhiều người có thái độ đứng xem, Tuyết Nhi có chút phản ứng kịp, mắt nhìn bức họa kia, chỉ thấy một người phụ nữ ở trên thảm cỏ, trên mặt ửng đỏ, mơ hồ cảm thấy có chút ánh sáng mặt trời chiếu, chỉ là trong bức tranh không có bóng dáng mặt trời.
"Tổng giám đốc, Tuyết Nhi là người mới đến." San San đột nhiên đứng lên thay Tuyết Nhi giải thích, vừa rồi nhiều trợ lý đắc lực cùng nhà thiết kế đều nói cảm tưởng về bức tranh kia, hiển nhiên, không có một cái làm hắn hài lòng, tại sao còn làm khó Tuyết Nhi.
"Mới đến thì không có mắt sao?" Những lời này quả thực ác độc.
"Là mặt trời, cô ấy đang phơi nắng." Tuyết Nhi nhàn nhạt nói những lời này, tiếng Lý Phân là người cười đầu tiên, cô ta cảm thấy Tuyết Nhi thật xứng với cái tên mắt trắng, bức tranh này tổng giám để cho chúng ta nhìn, nhất định có đạo lý rất sâu gì ở bên trong, hoặc là linh cảm thiết kế gì, làm sao có thể để đứa ngốc nói cái gì phơi nắng. Một số nhà thiết kế khác cũng lấy ánh mắt khinh bỉ nhìn Tuyết Nhi, quả thật là trợ lý, người như vậy làm sao xứng làm trợ lý ở Thần Phàm, buồn cười.
Chỉ có Lưu Phàm lấy làm kinh hãi, cô làm sao có thể nhìn ra chính xác như vậy, thậm chí lúc trước mình cũng không phát hiện, chính tên Âu Dương Thần kia nhắc nhở mình. Nhất định là đoán mò. "Tại sao nói vậy."
"Sắc mặt cô gái này ửng đỏ, rõ ràng cho thấy ở dưới mặt trời phơi nắng đến ửng hồng, mà bên phải trong bức tranh ở kiểu tóc trên đầu một cô gái có một chút bóng dáng của mặt trời." Tuyết Nhi nhàn nhạt giải thích. Lời này làm cho rất nhiều người ở đây lấy làm kinh hãi, Lưu Phàm không thể không nói người phụ nữ quê mùa này lại có năng lực quan sát tốt như vậy, mà toàn bộ phận nhân viên thông qua Tuyết Nhi giải thích cũng nhìn kỹ lại, đúng thật là có, mà Lý Phân lại nghĩ rằng Tuyết Nhi đang nói bừa.
"Ừ, nói rất đúng, là ánh mặt trời, đây là chủ đề thiết kế lần này, là hạng mục mới mà tôi lấy được trong chuyến đi nước Pháp, đơn đặt hàng này rất quan trọng, cho mọi người thời gian một tháng, một tháng sau nộp cho tôi. Cả mấy người cũng cùng tham gia đi." Lưu Phàm dùng tay chỉ San San và một vài người, đều là trợ lý tổng giám, trợ lý nhà thiết kế, này không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt, mấy người phụ nữ đều rất vui vẻ, San San cũng vâng "Còn có ngươi." Lưu Phàm đột nhiên chỉ Tuyết Nhi nói một câu này, những lời này làm cho không ít trợ lý ở đây càng thêm ghen tị, nhất là Lý Phân, nghĩ Tuyết Nhi chỉ là trợ lý nhỏ vừa mới vào không lâu, vậy mà có cơ hội tham gia thiết kế này, không phải là vận cứt chó trả lời đúng chủ đề lần này, các cô không cho rằng Tuyết Nhi có năng lực, chỉ cảm thấy trùng hợp may mắn mà thôi, mà Lưu Phàm, có chút chờ mong cái người phụ nữ quê mùa này có thể mang đến cho hắn ngạc nhiên gì.