“Thần, Phong trở lại rồi, buổi tối ra ngoài họp mặt chút đi, đã một thời gian không gặp cậu rồi”. Lưu Phàm cầm điện thoại nhìn về phía toà nhà Âu thị.
“Phong? Được, gặp ở chỗ cũ”.
“Thần, cậu không thể nói nhiều hơn chút sao, đúng là tích chữ như vàng”. Lưu Phàm cảm thán nói.
“Tút tút tút”. Mẹ kiếp! Thần, chờ xem, tối nay chỉnh chết cậu, hừ. Lưu Phàm âm thầm nghĩ, hôm nay Phong chính là muốn dẫn tới một người phụ nữ xinh đẹp, để xem cậu đối phó thế nào, ái chà, lại có thể kiếm chút tiền cược rồi, anh cười xấu xa.
“A lô.”
“Tuyết nhi, tối nay em bận không?”. Âu Dương Thần nghĩ nên nhân cơ hội này giới thiệu Tuyết nhi cho mấy anh em của mình quen biết, nghĩ tới mấy tên trứng thối kia thường xuyên lấy anh làm đề tài cá cược, còn có lần sỉ nhục đó, làm sao có thể quên được chứ?
“Tối nay sao? Không bận, sao vậy ạ?”.
“Anh có người bạn vừa trở về từ nước ngoài, muốn dẫn em đi gặp mặt một chút”.
“Vậy à, được thôi”. Tuyết Nhi thầm nghĩ đây là lần đầu tiên gặp mặt bạn bè của anh Thần, đột nhiên nhớ tới tình huống lúc đi ăn cơm cùng bác gái vào hai ngày trước, Tuyết Nhi quyết định sau khi tan tầm phải trở về trang điểm cho đẹp một chút, không thể để Thần mất mặt được.
“Ừ, vậy để tối về nhà rồi nói tiếp. Em đi làm đi, đừng để mệt mỏi quá.”
“Ừm, được, anh cũng thế.” Mặt Tuyết Nhi có chút đỏ lên, nhớ tới lúc sáng San San nhìn thấy dấu hôn trên cổ mình, tuy rằng rất nhạt nhưng vẫn bị phát hiện, lúc ấy San San đã ghé sát vào tai Tuyết Nhi nói: “Bảo bối Tuyết Nhi, cũng đừng quá mệt mỏi với vị kia nhà cậu.” Sau đó lại còn vụng trộm cười xấu xa, khiến Tuyết Nhi cực kỳ xấu hổ. Palace – hộp đêm lớn nhất thành phố A, phía bên trong có thể nói chính là Cung điện, chỉ mình không thể tưởng tượng được, bên trong không trống rỗng. Ở khu vực tấc đất tấc vàng này, nhưng Palace nghiễm nhiên chiếm cứ hơn 1000 m2, ở chỗ này một thành phố đột ngột mọc lên từ mặt đất, người thành phố A lấy việc được vào nơi này chi tiêu là vinh dự. Nghe nói Palace có một thế lực hắc đạo đứng phía sau hậu thuẫn, nghe nói Palace có lãnh đạo quan lớn che chở, tóm lại là người nào cũng biết không có bất kỳ ai dám làm càn ở Palace,, ở Palace bất kể anh có ân oán riêng tư gì cũng không thể đánh nhau ở đây, thế cho nên hai bên hắc bạch cũng thường xuyên tiến hành các giao dịch ở đây. Chẳng qua cũng chỉ có một số ít người biết được thật ra Palace cũng không chỉ có hơn một trăm tầng trên mặt đất. Chỉ người có thế lực chân chính mới có thể tiến vào Hoàng cung dưới mặt đất của Palace, đây mới là tầm quan trọng thật sự của Palace.
Tuyết Nhi theo Âu Dương Thần tới Palace, lúc nhìn thấy Palace lộng lẫy, trong lòng Tuyết Nhi hơi sửng sốt. Đây chính là nơi gọi Palace sao? Cô đã từng nghe San San kể về nơi này, Palace là nơi chỉ có tầng lớp thượng lưu chân chính mới có thể tiến vào, ở trong đó, chỉ một cốc nước bình thường cũng giá trị bằng cả tháng tiền sinh hoạt của người bình thường. Lúc đó Tuyết Nhi cảm thấy như vậy thật lãng phí, San San đùa giỡn nói Tuyết Nhi không hiểu tình hình, trong mắt những người đó, tiền hoàn toàn không đáng quan tâm. Thân phận địa vị và danh dự mới là quan trọng.
“Sao thế? Không thoải mái à?”. Âu Dương Thần ân cần hỏi Tuyết Nhi bên cạnh, hôm nay Tuyết nhi mặc một chiếc váy dài hiệu Channel kết hợp với áo ngắn tay màu trắng, còn trang điểm nhẹ nhàng, cả người đều làm cho người ta cảm giác rất xinh đẹp, thanh thuần lại mang theo chút quyến rũ, rất mê người, còn Âu Dương Thần vẫn như cũ mặc bộ âu phục hiệu Armani, vẫn đẹp trai bức người như thế.
“Không có, chẳng qua em không ngờ sẽ tới chỗ này”. Tuyết Nhi nhàn nhạt đáp.
“Sao vậy? Em không thích? Trước kia mỗi lần họp mặt đều là ở nơi này, là chỗ cũ, nếu em không thích thì lần sau đổi nơi khác”.
“Không cần đâu, ở đây rất đẹp”. Nhưng mà rất đắt đỏ, Tuyết Nhi thầm nghĩ, chỉ là trên mặt cũng không có biểu lộ ra, đây là nơi Thần và bạn bè tụ họp, sao có thể chỉ vì cô mà đổi được chứ.
“Âu Dương tiên sinh, ngài đã tới, mời đi lối này”. Một người bồi bàn niềm nở đón tiếp.
“Oa, Phong, đây là người đẹp mà cậu nói sao? Qủa thật là báu vật nha”. Lưu Phàm vừa đến liền chú ý tới vị người đẹp bên cạnh Cố Dật Phong.
“Tât nhiên, Lynda được công nhận là hoa khôi trường chúng tớ mà”. Vẻ mặt Dật Phong tự hào nói, nếu không có chút bản lĩnh sao dám mang tới gặp Thần chứ.
Người đẹp bên cạnh Dật Phong cực kỳ ưu nhã đứng dậy vươn bàn tay trắng nõn như ngọc ra: “Tôi là Lynda, rất hân hạnh được làm quen với anh”.
“Tôi là Lưu Phàm, cũng rất hân hạnh được quen biết cô”.
“Hoá là là nhà thiết kế thiên tài Lưu Phàm tiên sinh, tôi rất thích các thiết kế của anh. Đáng tiếc lúc ở Mỹ không thể xem tận mắt show diễn thời trang của anh”.
“À, cô biết tôi à, xem ra thanh danh tôi đã lan xa rồi, lần sau nếu có cơ hội sẽ gửi giấy mời cho cô”. Lưu Phàm rất lịch sự nói.
“Vậy thì từ chối là quá không lễ phép rồi”. Lynda mỉm cười với Lưu Phàm.
“Phàm, cậu đừng có nhìn thấy người đẹp thì trắng mắt như thế. Thần và Hạ đâu? Đã thông báo chưa?”. Quả thật Dật Phong không nhìn nổi cái gương mặt đáng ghét này của Lưu Phàm.
“Tôi làm việc thì cậu cứ yên tâm đi. Đều đã thông báo cả rồi”.
“Xem ra tôi lại đến muộn”. Mục Vũ Hạ ôm vợ là Cầm Vận bước vào. Mục Vũ Hạ là người trông điềm tĩnh nhất trong bốn người họ, cũng kết hôn sớm nhất, hơn nữa còn là mười phần thê nô, đối với vợ Cầm Vận có thể nói là sủng lên tận trời. Hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, Cầm Vận là tiểu công chúa trong nhà lại cộng thêm sự cưng chiều của Vũ Hạ, làm việc có thể nói là không màng hậu quả, thích thì sẽ rất tốt với ngươi còn không thì sẽ cực kì chán ghét. Hơn nữa cái miệng cũng không tha người, cũng đắc tội với không ít người. Chẳng qua ai bảo người ta là đại tiểu thư Trương gia, bây giờ lại còn là Thiếu phu nhân Mục gia, là tâm can bảo bối của Mục Vũ Hạ chứ. Mục gia là một gia tộc lớn, Mục Vũ Hạ chính là điển hình kiểu cán bộ cao cấp đời thứ ba, bố cậu ta còn ở cấp trung ương đấy, cho nên người bị Cầm Vận đắc tội dù trong lòng có tức giận cũng không dám nói gì.
“Ôi!!! Chị dâu tới rồi à? Lâu không gặp, chi dâu ngày càng xinh đẹp”. Dật Phong vừa nhìn thấy Cầm Vận đôi mắt hoa đào liền phóng điện liên tục. Nguyên nhân à? Đó là vì anh đặc biệt thích xem bộ dáng ghen tuông của Hạ thôi, trong lòng anh rất dễ chịu.
Qủa nhiên, Hạ mang theo Cầm Vận ngồi xuống, nhanh chóng ôm cô trong ngực không để cái tên Hoa Hồ điệp kia dòm ngó.
“Ai nha, buông ra, em sắp không thở nổi, anh yên tâm đi, em không có hứng thú với Hoa Hồ điệp kia”. Cầm Vận dịu dàng nói.
Quả nhiên Vũ Hạ hài lòng, buông Cầm Vận ra mà Dật Phong thì đã hoá đá ở đằng kia rồi, Hoa,… Hoa Hồ điệp??? Sao ai cũng nói vậy chứ? Có Hoa Hồ điệp đẹp trai như vậy sao? Còn Lưu Phàm thì ở một bên cười trộm.
Vũ Hạ quét mắt một vòng, cũng không có dừng lại ở chỗ Lynda một giây, trực tiếp hỏi: “Thần đâu?”
“Chắc là sắp tới thôi, cậu cũng biết cậu ta cuồng công việc mà”.
“Ai nói không phải thì sao? Hạ, tối nay cậu vẫn như trước đây à?” Dật Phong nhìn Lynda bên cạnh nói với Vũ Hạ.
Cầm Vận tất nhiên biết hai người đang nói cái gì, lúc này liền đánh giá Lynda, đúng là rất xinh đẹp nhưng khiến người ta có cảm giác là người con gái không đứng đắn, hồ li tinh, chính là cái từ này, cảm giác đầu tiên của Cầm Vận không thích cô ta, chỉ cần Cầm Vận không thích, thì hiển nhiên Vũ Hạ cũng không thể nào thích được.
“Ông xã, chúng ta cùng nhau thôi, một người giống hồ ly tinh vậy, Thần mới không thể không có mắt nhìn như thế.” Cầm Vận không chút dấu giếm nói.
Dật Phong đang uống rược liền bị sặc, chị dâu, đây là người em mang tới đấy, chị không thể chừa chút mặt mũi cho người ta sao? Quay sang phía Linda, nói: “Ặc, Linda, ngại quá.”
Lúc này Linda quả thật tức điên rồi, con nhóc vô lý này, nếu không phải vì Âu Dương Thần thì xem tôi có để yên cho cô không, thế nhưng trên mặt lại biểu lộ ra không để trong lòng: “Không sao, tôi tin vị tiểu thư này không có ý xấu” cực kỳ hào phóng nói.
“Đạo đức giả”. Cầm Vận tựa vào ngực Vũ Hạ, rất thoải mái ăn sô-cô-la, không thèm để ý cô ta.