Chỉ thấy nữ quản gia ăn mặc đồng phục cung kính hành lễ đối với người tới.
"Ừ" Một tiếng này đối với Diệp Phi mà nói đại khái là không muốn nhiều lời đối với bất cứ ai, trừ Tuyết Nhi, dường như quản gia cũng quen rồi nên chỉ cung kính đứng ở một bên.
"Đi chuẩn bị chút đồ ăn đi, sáng nay cô ấy sẽ tỉnh lại"
"Vâng, thiếu gia" quản gia chậm rãi rời đi, cũng rất cẩn thận khép cửa, nhìn một cái cô gái kia trên giường, cô gái xinh đẹp này là hai ngày trước thiếu gia mới vừa mang về, từ vẻ mặt thiếu gia hình như rất quan tâm cô ấy, vậy thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm sẽ như thế nào, haiz, đoán chừng lão thái gia sẽ náo loạn với thiếu gia đây, hai ông cháu này, chỉ là Lâm tiểu thư này bản thân mình cũng không thích mấy, cô ta không xinh đẹp như tiểu thư kia, tệ hơn chính là cô đối xử không tốt mấy với những người giúp việc, bày ra dáng ta là nữ chủ nhân, haiz, đúng là nhà giàu có, vẫn là ngoan ngoãn đi làm việc thôi.
Hân Nhi chậm rãi mở mắt ra, giường công chúa, căn phòng màu hồng thật là xinh đẹp, tất cả trước mắt lại rất xa lạ, a, đầu thật là đau, "Tuyết Nhi, sao vậy, đầu còn đau không?" Diệp Phi nhanh chóng vọt tới bên giường, vuốt đầu Hân Nhi, Tuyết Nhi, "Anh đang gọi tên tôi sao"
Đúng vậy, Diệp Phi thiếu chút nữa đã quên, cô gái trước mắt không phải là Tuyết Nhi, ngày đó lúc cứu cô ấy lên đã biết cô không phải Tuyết Nhi rồi, chỉ là trùng hợp thôi, thân hình của cô gái này rất giống Tuyết Nhi, có lẽ là một vùng biển này có thể do mình quá nhớ Tuyết Nhi cho nên anh mới cứu cô, hơn nữa còn là lần đầu tiên phẫu thuật thẫm mỹ gương mặt giống như Tuyết Nhi, nhìn gương mặt quen thuộc như thế làm cho Diệp Phi lại có chút thất thần.
"Xin hỏi, anh biết tôi sao, tôi gọi là Tuyết Nhi sao?"
Đáng chết, tại sao mình lại quên, đầu cô ấy bị thương, hiện tại đoán chừng đã mất trí nhớ.
"Cô không nhớ mình là ai sao" Diệp Phi dịu dàng hỏi.
Người nào, tôi là ai, ôi, thật là đau, Hân Nhi ôm chặt đầu.
"Đừng suy nghĩ, đừng suy nghĩ nữa, tôi biết em...em gọi là Tuyết Nhi, Lăng Phỉ tuyết, emi bị thương, không nhớ rõ chuyện quá khứ, không sao, đừng sợ, đã qua rồi, em còn có tôi, tôi sẽ bảo vệ em" Diệp Phi nhẹ nhàng ôm lấy Hân Nhi, nhẹ nhàng như vậy giống như sợ đụng hư cô, Đúng vậy, để cho mọi thứ qua đi, cô là Tuyết Nhi, đây chính là Tuyết Nhi của anh, cô đã trở lại, là Tuyết Nhi chỉ thuộc về mình anh.
Hân Nhi bị Diệp Phi ôm bởi vì câu nói tôi sẽ bảo vệ em kia mà nỗi sợ hãi trong lòng cũng chầm chậm trở lại bình thường, hình như thật lâu trước đây cũng có người nói qua này câu, giờ phút này, cô an tâm nằm trong ngực Diệp Phi, có một loại cảm giác an toàn.
Cốc cốc, là tiếng gõ cửa, là quản gia đang gõ ngoài cửa, cũng không khỏi bị cảnh tượng trước mắt dọa cho phát sợ, này, đây là thiếu gia ư, dịu dàng ôm một cô gái như vậy, ôi, hình như mình xông vào gây họa lớn rồi, nhưng chính là trước mắt, lui cũng không xong, tiến cũng không được haiz làm sao bây giờ?
"Vào đi" Diệp Phi lên tiếng
"A…à" quản gia lẩm bẩm đáp lời, bưng cháo đi về phía thiếu gia cung kính nói "Thiếu gia, cháo đã chuẩn bị xong rồi."
"Ừ, để xuống đi"
"Đợi chút" Quản gia vừa muốn bước chân rời đi thì lập tức dừng lại
"Tuyết Nhi, đây là quản gia trong nhà, có chuyện gì cũng có thể tìm bà, bây giờ em bị thương, không thể làm bất cứ việc nên cứ phân phó bọn họ, biết không?"
Vừa nghe Diệp Phi nói, Hân Nhi lập tức khẩn trương, "Vậy còn anh, anh không ở đây sao?"
Nhìn Hân Nhi khẩn trương, Diệp Phi rất vui mừng, cảm giác được cần đến thật vô cùng tốt, "Khắp nơi, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em, chỉ là tôi sẽ không mỗi ngày đều ở bên cạnh em có phải hay không"
"À"
"Quản gia, đây là tiểu thư Tuyết Nhi, lời của cô ấy nói chính là lời của tôi, hiểu chưa?" Diệp Phi nói với quản gia, trong mắt mang cảnh cáo rõ ràng.
Quản gia cũng bị những lời nói của Diệp Phi làm cho kinh sợ, đây là giải thích tiểu thư Tuyết Nhi là nữ chủ nhân tương lai, vậy lão thái gia, dù sao cũng là người thông minh, cuối cùng không nói gì, chỉ là lên tiếng;"Vâng, thiếu gia, tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho tiểu thư Tuyết Nhi"
"Ừ, như vậy cũng tốt, đi xuống đi"
Diệp Phi bưng cháo quản gia đưa tới, dịu dàng nói với Hân Nhi, "Đói bụng không, tới ăn một chút gì đi"
Sau đó đút từng miếng từng miếng cháo cho Hân Nhi, mặc dù Hân Nhi cảm thấy anh làm cho người ta rất có cảm giác an toàn, chỉ là vẫn chưa thích ứng với hành động thân mật như thế, muốn mình uống..., chỉ là bất đắc dĩ vết tay trên tay còn chưa khỏe, chỉ có thể khuất phục.
Bên trong phòng, một người đàn ông đẹp trai đang đút cháo cho một cô gái xinh đẹp, tạo nên một bức tranh vô cùng xinh đẹp.