Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 61: Đêm bất thường



Sáng sớm, Hân Nhi mở mắt đã thấy mình đang nằm trong ngực Âu Dương Thần, có chút cảm giác an toàn và mừng rỡ nhưng lập tức nhớ tới hình ảnh kia, thì chỉ còn lại sự khổ sở.

Người đàn ông ưu tú dịu dàng như vậy cho tới bây giờ cô cũng chưa từng dám mơ ước, thế nhưng bây giờ mình lại nằm trong ngực anh, tất cả là vì khuôn mặt tương tự người anh yêu sau khi phẫu thuật thẩm mỹ của mình. Hân Nhi rất đau khổ, lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có, trước kia cô cũng hi vọng mình xinh đẹp hơn, cũng hi vọng mình có được tình yêu giống như cô bé lọ lem nhưng chưa từng nghĩ tới để có được tình yêu này lại phải làm thế thân, Hân Nhi không khỏi càng buồn bã hơn. Muốn buông tay nhưng thật sự không nỡ, muốn hỏi cho rõ ràng lại sợ câu trả lời sẽ khiến mình càng đau lòng hơn.

“Tuyết nhi, em tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào, còn đau không?”. Hân Nhi nhìn Âu Dương Thần, người đàn ông giống như Đế vương này lại chỉ toàn tâm toàn ý quan tâm và bảo vệ cô, nên nói cô là may mắn hay bất hạnh đây?

“Không đau, Thần, anh đi làm đi, em không sao”.

“Nhanh như vậy đã không muốn nhìn thấy anh nữa à? Được rồi, Tuyết nhi, em nghỉ ngơi đi, anh đi mua bữa sáng cho em, em muốn ăn gì?”

“Tuỳ anh”.

“Được, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi”.

Nhìn bữa sáng phong phú mà Âu Dương Thần mua cho mình, lại nghĩ tới cảnh tượng ngày đầu tiên ở ngôi nhà nhỏ, sữa bò trong trí nhớ, hoá ra không phải Âu Dương Thần nhớ sai, cũng không phải Tuyết nhi thay đổi khẩu vị mà mình hoàn toàn không phải Tuyết nhi, có được tất cả mọi thứ cũng không sai, sai là ở nhân vật nữ chính này, Hân Nhi đột nhiên cảm thấy rất châm chọc, cuộc sống của mình thật giống như một vở kịch vậy.

“Sao thế? Bé ngốc, em không đói bụng sao?”. Giọng nói dịu dàng của Âu Dương Thần vang lên bên tai, quen thuộc như vậy, đã từng có bao nhiêu ngày đêm anh dùng giọng nói dịu dang như vậy nói chuyện với mình, mình cũng rất thích câu nói bé ngốc, thích sự cưng chiều của anh. Thế nhưng bây giờ Hân Nhi lại sợ, sợ sự dịu dàng của Âu Dương Thần, sợ sự cưng chiều của Âu Dương Thần, càng sợ bản thân sẽ không thể buông tay, không dám đối mặt với sự thật.

“Thần, anh đi làm trước đi, không phải anh có rất nhiều chuyện cần giải quyết sao? Đợi chút nữa em sẽ gọi San San tới đây cùng em, em sợ cô ấy nhìn thấy anh sẽ bị doạ”. Hân Nhi Khuyên nhủ, bây giờ cô thật sự không muốn ở một mình cùng Âu Dương Thần, loại cảm giác này rất đáng sợ, Hân Nhi chưa biết phải nói chuyện này với Âu Dương Thần như thế nào.

“Hoá ra anh không thể gặp người khác, anh đáng sợ như vậy sao?” Âu Dương Thần nghe thấy lời nói của Tuyết nhi, thì trên trán hiện ra ba vạch đen.

“Không phải, Thần, em thật sự rất muốn nói chuyện thoải mái với San San, San San luôn có thể làm cho tâm trạng tồi tệ của em tốt lên”. Hân nhi nhẹ giọng nói.

“Được rồi”. Âu Dương Thần cũng không miễn cưỡng, đối với người bạn San San này của Tuyết nhi anh vẫn thường xuyên nghe thấy Tuyết nhi nhắc đến, cũng được, để Tuyết nhi gặp bạn của cô ấy, cũng đến lúc mình phải đi xử lí những chuyện kia rồi.

“Bảo bối Tuyết nhi, rốt cuộc cậu cũng chịu gọi cho mình, oa oa, cậu trốn việc à…không có cậu tớ đi làm chẳng có chút vui vẻ nào”. San San vừa nhận điện thoại thì lập tức phàn nàn.

“San San, tớ không muốn đi làm, cậu đến nói chuyện với tớ được không?”. Nghe thấy giọng của San San, Hân Nhi cảm giác như con thuyền cô độc rốt cuộc cũng tìm được bến đậu rồi.

“Được, nếu ái phi muốn như thế, trẫm đương nhiên sẽ thành toàn cho nàng”. Giọng điệu vui đùa của San San vang lên.

“Ừ, được”.

Lúc Hân Nhi đang buồn chán lật tạp chí trong tay, cửa đột nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy San San đang cầm một giỏ hoa quả lớn đứng trước cửa vào: “Bảo bối Tuyết nhi”. San San hô to một tiếng, nhưng khi thấy rõ người trong phòng liền ngây người, cô gái xinh đẹp kia là ai, thật sự giống như thiên sứ vậy, tiên nữ a, lập tức ý thức được mình vô ý: “A, thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người”. San San cúi người 90 độ sau đó đóng cửa lại. Hân Nhi thấy San San như vậy, ngây ngốc vài giây, sau đó nghĩ tới hôm nay mình không có hoá trang cho nên cô gái nhỏ kia không nhận ra mình rồi.

“San San”. Hân Nhi đuổi tới cửa, hô lớn tiếng với bóng lưng của San San. Lúc này San San vẫn còn đang rối rắm sao mình lại đi nhầm phòng, đánh mất mặt mũi trước mặt mỹ nữ, nghe thấy giọng Hân Nhi phía sau lập tức cúi đầu mắng to đáng chết. Nhưng quay đầu lại nhìn thấy tiên nữ vừa nãy, ặc, San San nhìn trái nhìn phải vẫn chỉ thấy mỗi tiên nữ kia, ặc, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây? San San ngổn ngang trong gió rồi.

Hân Nhi đưa San San tới phòng bệnh giải thích một lúc lâu, nhưng San San không có chút phản ứng nào. Trong lòng Hân Nhi thầm nghĩ cô gái nhỏ này rốt cuộc cũng học được cách bình tĩnh, thế nhưng ý nghĩ này vừa mới hình thành chưa tới 10 giây, San San hét to một tiếng trong phòng bệnh. Một tiếng này làm cho cả toà nhà đều chấn động, cho tới khi tất cả bác sĩ cùng hộ lí chạy tới, mặt San San liền vụt một cái đỏ bừng, mặt Hân Nhi cũng đỏ bừng luôn, cô có thể nói cô không biết gì không?

“Bảo bối Tuyết nhi, cậu véo tớ một cái, cô gái giống như tiên nữ trước mặt này thật sự là cậu sao?”. San San hỏi lại vấn đề này lần thứ hai mươi.

“Đồng chí San San, tớ khẳng định lần thứ hai mươi mốt với cậu, đúng là tớ”. Hân Nhi rất bất đắc dĩ, đứa nhỏ này thật dài dòng.

“Làm sao có thể chứ? Chênh lệch cũng quá lớn đi, còn chấn động hơn so với người đột biến, Tuyết nhi bảo bối, không phải là cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ đấy chứ?”

“Phẫu thuật thẩm mỹ”…hai chữ này (trong tiếng trung chỉ có hai chữ là chỉnh dung nhưng dịch ra tiếng việt lại là bốn chữ) thành công khiến Tuyết nhi đau lòng nhớ lại, đúng là cô đã phẫu thuật thẩm mỹ, khuôn mặt xinh đẹp bức người này là do phẫu thuật thẩm mỹ mà có, Thần yêu cũng là gương mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ này. Mắt Hân Nhi không khỏi tối sầm lại.

“Không đúng, phẫu thuật thẩm mỹ không thể nhanh chóng lành lặn như vậy, bảo bối Tuyết nhi, cậu thật sự là bảo bối Tuyết nhi sao?”. San San hỏi lần thứ 21.

Hân Nhi:”…”

“Chủ tử, đã điều tra rõ, là thiên kim của Lâm thị Lâm Hiểu sai khiến, mục đích là phá huỷ Tuyết nhi tiểu thư”. Ám Dạ cung kính báo cáo.

Lâm Hiểu, lại là Lâm Hiểu, chuyện lần trước cũng là cô ta, lúc đó anh đã bắt tay chuẩn bị trả thù Lâm thị, không nghĩ tới nhanh như thế cô ta lại đi hại người rồi, xem ra kế hoạch cần tiến hành sớm hơn. Dám hại Tuyết nhi, anh sẽ cho bọn họ biết như thế nào là địa ngục. Âu Dương Thần nắm chặt nắm đấm.

“Mấy người kia đâu?”. Âu Dương Thần lạnh lùng hỏi.

“Bẩm chủ tử, ở địa lao của Ám Dạ”.

“Ta không hi vọng hình phạt của Ám Dạ thua kém địa ngục, không phải vừa mới điều chế xong thuốc mới sao? Dùng nó đi”. Âu Dương Thần lạnh lẽo nói.

“Vâng”. Ám Ảnh không khỏi sợ hãi, hình phạt của Ám Dạ sợ là ngay cả ác quỷ địa ngục cũng kinh hoảng, mà thuốc của Dạ Y Sinh cũng không phải là kẻ ác bình thường có thể chịu được. Trời mới biết Dạ chủ tử có bao nhiêu biến thái, thú vui trời sinh chính là nhìn thấy người khác thống khổ chết đi như thế nào. Bởi vậy anh chế tạo độc dược không biết mệt, hôm nay chủ tử lại để cho mấy người đó dùng thuốc, có thể thấy trong lòng chủ tử Tuyết nhi tiểu thư chiếm vị trí rất quan trọng. Những Ám Ảnh khác sẽ không cho dù chỉ một chút đồng tình, hắn chỉ sợ đến đó sẽ gặp phải Dạ chủ tử. Lần trước lúc tới đó, nhìn thấy mấy vật thí nghiệm, Ám Ảnh tròn ba ngày không ăn được thứ gì, bởi vì chúng thật sự rất buồn nôn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.