"Oa, ăn rất ngon, rất tuyệt, Tuyết Nhi, tài nấu nướng của em có tiến bộ”. Mal vừa ăn bữa tối do Hân Nhi chuẩn bị, vừa nói tiếng Pháp không rõ ràng. Đối với tài nấu nướng của Hân Nhi, Mal cũng đã sớm khen tặng, mấy ngày nay Hân Nhi và Âu Dương Thần cùng chuẩn bị bữa tối nên tay nghề của cô tăng thêm không ít, bữa tối hôm nay, đủ để Mal đỡ thèm rồi.
"Ha ha, ăn được là tốt rồi." Thấy Mal như vậy, Hân Nhi cảm thấy buồn cười, nhìn Mal như vậy không giống dáng vẻ giáo sư chút nào, mà giống một đứa trẻ được ăn kẹo ngon, có đôi khi Mal chính là vậy. Trước kia Hân Nhi nghĩ Mal giống Lão Ngoan Đồng trong ti vi, nhưng rất nhiều khi Lão Ngoan Đồng làm người xem cảm thấy hơi điên điên, mà Mal thì chưa có trình độ thâm sâu như vậy, cùng lắm là giống đứa trẻ cần có người chăm sóc. Hơn một năm sống cùng Mal, Hân Nhi cảm thấy có lúc mình giống đứa trẻ xem Mal giống như là người cha đáng kính, mà có lúc xem Mal như người mẹ cần được chăm sóc, thật là mâu thuẫn nhưng cũng thật hài hòa.
“Tuyết Nhi, xem ra em đã giải quyết hết mọi phiền não." Mal buông đũa, bây giờ Mal dùng đũa rất thành thạo, còn nhớ khi mới học cách cầm đũa, một bữa cơm Mal ăn hơn hai tiếng đồng hồ, lúc đó Hân Nhi đề nghị Mal vẫn nên dùng muỗng, nhưng Mal kiên quyết không chịu. Trong một số việc, Mal là người cực kỳ cố chấp, dù chuyện có khó khăn đến đâu cũng không muốn từ bỏ.
"Vâng, mọi việc đã giải quyết xong. Mal, làm sao thầy nhìn ra được?” Hân Nhi có chút ngạc nhiên, mình có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
"Mấy ngày trước em cười làm thầy có cảm giác con lúc nào cũng đau khổ, nhưng bây giờ em cho người ta có cảm giác ngay cả nụ cười cũng đều xuất phát từ đáy lòng. Thầy tuy già, nhưng mắt không mờ… Làm hòa với Phi rồi sao” Mal có chút tự hào nói
"Ha ha, Thầy làm sao già chứ, Mal của chúng ta chính là tâm yên tĩnh tinh thần rất tốt.”
" Nhưng mà Mal, Diệp Phi không phải bạn trai con, anh ấy đã có vị hôn thê, hơn nữa em cũng có bạn trai, cho nên thầy đừng hiểu lầm nữa." Hân Nhi nghĩ phải nói rõ ràng với Mal, mặc dù Mal có ấn tượng tốt với Diệp Phi, nhưng chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, đối với Diệp Phi, từ đầu đến cuối Hân Nhi cũng chỉ cảm thấy cảm kích mà thôi.
"Thật à? Từ ngày em về nước, đã một năm rồi, em thay đổi rất nhiều, thầy có cảm giác Phi rất yêu em." Mal than thầm trong lòng, lúc đó Diệp Phi đối với Hân Nhi thật sự là rất tốt, trong mắt tràn ngập tình yêu, học trò của ông đối với hắn cũng rất tốt nhưng có cảm giác không phải tình yêu, là loại cảm giác lệ thuộc, là cảm giác người thân. Mal nghĩ một ngày nào đó Hân Nhi sẽ yêu Diệp Phi, dù sao một đàn ông ưu tú như vậy vẫn rất có sức thu hút, hơn nữa Hân Nhi cũng chưa yêu ai, thật không ngờ khi trở về Trung Quốc, Hân Nhi tự tìm tình yêu cho mình, mà Diệp Phi cũng có vị hôn thê.
"Tất cả đều là quá khứ. Diệp Phi cũng có vị hôn thê rồi, tất cả sẽ hạnh phúc thôi, Mal." Yêu sao? Hân Nhi cảm thấy Diệp Phi cũng yêu cô nhưng cô biết Diệp Phi và Âu Dương Thần giống nhau, lúc đầu họ đều yêu Lăng Phỉ Tuyết nên xem cô giống Lăng Phỉ Tuyết, có thật họ yêu cô sao? Giờ cô tin người mà Âu Dương Thần yêu là cô, Lam Hân Nhi , có lẽ trong lòng anh vẫn có hình bóng Lăng Phỉ Tuyết nhưng Hân Nhi tự trốn tránh, có lẽ như thế là nhút nhát nhưng cô chỉ muốn duy trì tình yêu này thôi. Dù Diệp Phi có yêu cô hay không, cô cũng đã tự trốn tránh rồi, huống hồ giờ Diệp Phi cũng có vị hơn thê rồi, cô cần gì phải buồn khổ nữa.
"Tóm lại, các em còn trẻ biết mình muốn gì, ngày mai sẽ trình diễn thời trang, em chuẩn bị đi." Mal biết chuyện tình cảm không có ai đúng ai sai, chỉ có thể nói bọn họ không có duyên phận thôi.
"Mal, em sẽ dự buổi trình diễn thời trang ngày mai, nhưng em không muốn lấy thân phận Daisy, mà là lấy thân phận bình thường tham dự, em đến chủ yếu là để học tập...." không cần khoác ánh hào quang nào lên người cả.
"Được rồi. Em tự quyết định đi. Thầy biết em luôn là người biết điều" Mal hiểu Hân Nhi, cũng giống như lúc đầu ở cạnh, rõ ràng cô rất xinh đẹp nhưng lại luôn tự che giấu mình.
"Cám ơn Mal "
“Tuyết Nhi, em đã về." Âu Dương Thần thấy Hân Nhi về, trong lòng rất vui vẻ, trong lúc Hân Nhi đi vắng, Âu Dương Thần chuẩn bị rất nhiều thứ, ví dụ như ở phòng bệnh anh xem tạp chí về các ngôi sao lớn kết hôn như thế nào, một cô gái xinh đẹp thẹn thùng thử áo ở tiệm áo cưới, đó đều là hôn lễ trong mộng, tất cả đều là chủ ý của Âu Dương Thần, Hân Nhi dường như không biết gì.
Hân Nhi vẫn yên lặng tiếp tục xem tài liệu, Âu Dương Thần cũng thế, mười phút trôi qua…………
"Khụ khụ, , , , , " Âu Dương Thần hắng giọng để cho người nào đó chú ý.
Cuối cùng Hân Nhi cũng ngẩng đầu lên, hỏi"Thần, anh đau ở đâu? Để em đi gọi bác sĩ…… " Hân Nhi đang muốn đứng dậy đi gọi thầy thuốc, Âu Dương Thần khoác tay tỏ ý mình không có chuyện gì.
"Vậy anh nghỉ ngơi một chút đi, em xem tiếp tài liệu chuẩn bị cho buổi trình diễn ngày mai." Hân Nhi đắp kín chăn cho Âu Dương Thần, cô tiếp tục làm việc của mình, không để ý Âu Dương Thần cùng với những tạp chí kia.
Qua nửa giờ, , , , , , ,
Âu Dương Thần chuyển kênh phim truyền hình đang cử hành hôn lễ, làm cho người nào đó chú ý nhưng vẫn không có kết quả.
Một giờ trôi qua ……
Âu Dương Thần lại có chiêu mới.
Anh dùng cánh tay bị thương cầm tờ tạp chí, làm điệu bộ rất nghiêm túc xem, lẩm bẩm nói “Diễn viên Trương Y và người yêu ba năm cuối cùng cũng bước vào cung điện kết hôn…”
Cuối cùng Hân Nhi đã xem xong tài liệu, ngẩng đầu lên thấy Âu Dương Thần cầm tờ tạp chí, có chút kinh ngạc, bình thường Thần không xem báo giải trí, tin tức, tại sao hôm nay đột nhiên nghiêm túc như vậy. Đương nhiên Hân Nhi không để ý lời nói thầm lúc nãy của Âu Dương Thần.
"Thần, anh thích xem tạp chí tin tức giải trí sao?” Hân Nhi ngạc nhiên hỏi, Âu Dương Thần nghĩ Hân Nhi nghe được lời nói của mình khi nãy, vừa định mở miệng nói chuyện thì bị Hân Nhi bồi thêm “Nhưng đó là tạp chí của mấy tháng trước, để em đi lấy tạp chí mới nhất từ các chị y tá.”
Âu Dương Thần hoàn toàn bị đứng hình, Trình Sơn đáng chết, nói cái gì đây là minh tinh rất nổi danh, rất nhiều cô gái thích cô ta, lại là một minh chứng điển hình cho hôn lễ, nên anh mới tìm cuốn tạp chí này, không biết là nó đã cũ, thật muốn đập chết hắn.
"Không, anh không muốn xem nữa." Âu Dương Thần thật sự nổi giận.
"Vậy à? Để em mang chúng đi.” Hân Nhi nói xong đưa tay lên, mang tất cả những thứ kia đi xử lý. Việc đó làm Âu Dương Thần hoài nghi rằng cô vô tình hay cố ý. Thật ra Hân Nhi thật sự vô tội, bình thường Âu Dương Thần rất ghét những thứ đó, người bệnh quan trọng nhất là vui vẻ, vì Hân Nhi yêu Âu Dương Thần nên không muốn anh phiền lòng vì nó, cho nên thu dọn tất cả những thứ đó mà không biết việc đó làm cho Âu Dương Thần nổi giận.
Hân Nhi dọn dẹp đến tạp chí bộ sưu tập áo cưới, cô không dọn chung với những món đồ kia, vốn nhà thiết kế luôn đam mê những bộ đồng phục. Nhưng Âu Dương Thần không ngờ cô đưa quyển tạp chí cho các cô y tá vì cô cho rằng do cô y tá nào đó bỏ quên ở chỗ này và tốt bụng trả lại cho họ. Điều này làm Âu Dương Thần tức giận, thầm rủa Trình Sơn đưa ra ý kiến thật tồi tệ.