“Tổng giám đốc, công trình hợp tác giữa Lâm thị và Âu thị đã khởi công rồi ạ!”.
“À…, Âu thị có nguồn vốn đúng hạn”.
“Không đâu, lần này Lâm thị vô cùng coi trọng hạng mục này, dường như đã tạm gác lại rất nhiều hạng mục, chỉ chuyên tâm hoàn thành hạng mục này, hình như là muốn nuốt luôn cả khối thịt béo bở này”.
“Thịt béo, chỉ sợ đến lúc đó bọn họ không còn mạng mà ăn”. Diệp Phi khinh thường nói.
“Tổng giám đốc, ý anh là… Nhưng mà với thế lực của Âu thị, nếu muốn thâu tóm Lâm thị thì cũng chỉ là trong phút chốc thôi, cần gì phải hao tổn tâm tư như vậy”. Thư kí khó hiểu hỏi.
Thật ra đây cũng không phải chuyện mà Diệp Phi hiếu kì, với sự hiểu biết của anh về Âu Dương Thần, anh ta sẽ không chọn Lâm thị, nếu đã lựa chọn, nhất định là có nguyên nhân, anh ta sẽ không làm chuyện vô nghĩa.
“Chuyện tôi để cậu điều tra thế nào rồi? Gần đây Âu Dương Thần và Lâm thị có quan hệ như thế nào?”.
“Dạ, Tổng giám đốc, trong khoảng thời gian này, Âu Dương Thần và Lâm thị cũng chỉ có quan hệ trên hạng mục kia, hơn nữa hạng mục đó cũng không phải do Âu Dương Thần trực tiếp phụ trách, không có điểm nào bất thường, ách, nhưng mà, thời gian trước nghe nói bản thiết kế của một nhà thiết kế thuộc công ty Thần Phàm bị đánh cắp và công khai bởi một công ty khác. Hình như vì chuyện này mà Âu Dương Thần trực tiếp thu mua công ty kia, chủ công ty kia hình như có chút quan hệ với Lâm tổng. Hơn nữa nghe nói kết cục của nội gián đánh trộm bản thiết kế cũng rất thê thảm”.
“Thần Phàm, nhà thiết kế nào?”. Nghe tới nhà thiết kế, Diệp Phi không khỏi nghĩ tới Tuyết nhi.
“A,…, nghe nói là trợ lí mà công ty Thần Phàm mới tuyển dụng năm nay, bởi vì sau đó biểu hiện không tệ, rất có tài năng nên Lưu Phàm đặc biệt đề bạt lên làm nhà thiết kế chính, hơn nữa còn cho cô ta phụ trách mấy dự án lớn, ngay cả Vương Giai của công ty Ngả Phỉ cũng khen không dứt miệng. Chẳng qua là gương mặt xấu xí, bộ dạng cực kỳ xấu.”
“Tên gì?”. Diệp Phi vội vàng hỏi.
“Lăng Phỉ Tuyết”.
Tuyết nhi…”Ảnh chụp, …, ảnh của cô ấy”. Diệp Phi đột nhiên đứng bật dậy, nghe được ba chữ Lăng Phỉ Tuyết khiến cho Diệp Phi giống như người đi trong sa mạc tìm được nguồn nước.
Thư kí có chút sững sờ, không hiểu tại sao Diệp Phi đột nhiên lại kích động như vậy. “Thật xin lỗi, Tổng giám đốc, tôi không có hình của cô ấy”.
“Không có…Không sao, không sao, tôi sẽ tới Thần Phàm ngay bây giờ”. Nói xong, Diệp Phi cầm lấy chìa khoá xe phóng tới cửa phòng.
“Tổng,…Tổng giám đốc, lát nữa còn có cuộc họp”. Chẳng qua những lời này thư kí chỉ có thể nói một mình rồi, bởi vì bóng dáng Diệp Phi đã biến mất khỏi văn phòng từ sớm.
Diệp Phi một đường điên cuồng lái xe, chạy về phía công ty Thần Phàm, vốn là nửa giờ đi xe, lại cứng rắn biến thành 10 phút. Đoạn đường này Diệp Phi vượt rất nhiều đèn đỏ, trong đầu chỉ nghĩ tới Tuyết nhi, rốt cuộc đã tìm thấy Tuyết nhi, khiến cho Diệp Phi quên hết mọi thứ.
Vừa đến dưới cửa công ty Thần Phàm, Diệp Phi liền không thể chờ được mà nhảy xuống xe, công tử văn nhã ngày xưa đến lúc sắp được nhìn thấy Tuyết nhi, tất cả đều biến thành hư ảo, phong độ thân sĩ, lễ nghi, tất cả đều cút sang một bên, chỉ có Tuyết nhi mới quan trọng nhất.
“Oa, thật là đẹp trai, không biết là tới tìm ai”.
“Lieza, nhìn trang phục của tôi thế nào, tóc có bị loạn không?”.
“Của tôi, của tôi thì sao?”.
“Ai nha, hai người các cô đừng có ở đó mà ngây ngốc nữa, đã lên tầng rồi, ai thèm quan tâm các cô? Đó chính là Tổng giám đốc Diệp thị Diệp Phi, mới đính hôn thời gian gần đây, làm sao đến lượt các cô?’’.
“Diệp thị sao, oa oa, Diệp Phi? Chẳng trách lại phong độ như vậy”.
“Vị hôn thê của người ta là thiên kim Lâm thị, nghe nói là vô cùng hung ác đấy, các cô vẫn là đừng có mơ tưởng lung tung”.
“Thiên kim Lâm thị thì thế nào? Lỡ như anh ta vừa ý tôi thì sao?”
“Hừ, không biết tự lượng sức”.
“Cô…”
“Xin chào, xin hỏi Lăng Phỉ Tuyết có ở đây không?”
Oa, thật đẹp trai! Cô gái chỉ lo ngắm trai, hoàn toàn không ý thức được vấn đề của Diệp Phi.
“Xin hỏi, Lăng Phỉ Tuyết có ở đây không?”.
“A, ai, a, là xấu nữ kia sao? Ách, Lăng Phỉ Tuyết, cô ấy xin nghỉ, tiên sinh đến để bàn việc hợp tác với Thần Phàm chúng tôi sao? Có thể nói với tôi là được rồi, tôi là…”
“Xin nghỉ, cô ấy làm sao vậy?”. Diệp Phi lo lắng hỏi, chẳng lẽ Tuyết nhi bị bệnh? Có người nào chăm sóc cô không?
“Không biết, tôi và cô ấy không quen, ách, không phải, có thể là trong nhà có chuyện, đã một thời gian ngắn không tới rồi”.
“Cô có địa chỉ nhà cô ấy không? Cô ấy đang ở đâu?”
“Ách, tôi không biết, tôi không quen cô ấy”. Cô gái thấy Diệp Phi chỉ lo hỏi thăm tin tức về người phụ nữ xấu xí Lăng Phỉ Tuyết kia, không thèm để tâm đến mình, trong lòng rất tức giận. Dựa vào cái gì mà tất cả mọi chuyện tốt đều là cô ta có được, so dáng người so tướng mạo cô ta (thư kí) đều hơn cô ta (Hân nhi) gấp mấy trăm lần.
“Vậy ai biết?”. Diệp Phi có chút tức giận, xem ra Tuyết nhi ở đây cũng không được tốt, giống như thư kí này vừa biểu hiện, Tuyết nhi ở chỗ này phải chịu đủ ức hiếp.
“San San. Bình thường cô ta(San San) quan hệ tốt với cô ta(Hân nhi) nhất”. Bị sự tức giận của Diệp Phi doạ sợ, thư kí lúc này thầm nghĩ phải chạy trốn, ai nói trai đẹp dễ dụ dỗ, người đàn ông đẹp trai này tức giận thật đáng sợ.
“Gọi cô ấy ra”.
“Được, được”. Ma xui quỷ khiến, cô gái lập tức chạy đi gọi San San, cảm giác áp bách mà Diệp Phi mang lại thật khiến cho người ta sợ hãi.
“Ai tìm tôi vậy?”. Ách, người đàn die,n; da.nlze.qu;ydo/nnông đẹp trai trước mặt khiến cho San San bất ngờ, đây là…Đây không phải là Diệp Phi Diệp thị mới đính hôn thời gian trước sao? Hình như là bọn họ không có quen biết nha, thế nhưng ở cửa ra vào ngoại trừ anh ta thì cũng không còn ai cả.
“Cô là San San?”.
“A, đúng vậy?”. San San có chút ngập ngừng nói, tình huống gì đây trời.
“Tuyết nhi ở đâu?”
“A, Tuyết nhi sao cơ?”. San San kinh ngạc, hoá ra cái người đẹp trai này tìm tới là vì Tuyết nhi, cũng đúng, bảo bối Tuyết nhi ưu tú như vậy, lại xinh đẹp như vậy, khó trách có nhiều người theo đuổi, thế nhưng cái người tên Diệp Phi trước mắt đã có vị hôn thê rồi sao lại còn tìm Tuyết nhi? Chẳng lẽ vì công việc? Hay là…
“Cô ấy bây giờ đang ở đâu? Có thể cho tôi địa chỉ của cô ấy không? Tôi đã tìm cô ấy rất lâu”. Diệp Phi nhìn thấy San San sợ hãi mới ý thức được là thái độ của mình hơi kịch liệt, Tuyết nhi luôn rất quan tâm tới bạn bè, cô gái này là bạn tốt nhất của Tuyết nhi, mình phải tôn trọng, bởi vậy nên thái độ tốt lên không ít.
Tìm cô ấy thật lâu? San San đột nhiên nhớ tới lần trước nghe nói Diệp Phi một mực tìm kiếm một cô gái, chẳng lẽ…Chính là Tuyết nhi, San San rất khiếp sợ, sao có thể như vậy? Nhưng bây giờ Tuyết nhi đã có Âu Dương Thần, người đàn ông mạnh mẽ lại ưu tú như vậy, tuy rằng Diệp Phi cũng rất ưu tú nhưng mà người Tuyết nhi thích là Âu Dương Thần, cậy mình có phải là không nên nói hay không? San San lại nhớ tới lần trước đi dạo phố, Tuyết nhi không muốn gây xích mích với Lâm Hiểu, có lẽ là bởi vì Diệp Phi, như vậy đã tỏ rõ là Tuyết nhi không muốn có quan hệ với Diệp Phi.
“Tiểu thư San San, xin cô nói cho tôi biết được không? Tôi đã tìm Tuyết nhi rất lâu, tôi rất lo cho cô ấy”.
“Bảo bối Tuyết nhi? Rất tốt, như vậy anh không cần lo lắng nữa”
“Cô ấy bây giờ đang ở đâu?”
“Cậu ấy, thật ra thì tôi nói nhé, anh bây giờ là người đã có vị hôn thê, đừng đến quấy rầy Tuyết nhi nữa, Tuyết nhi cũng đã tìm được hạnh phúc của mình”. San San nhắm mắt đem lời nói ra một lần, có vẻ như Diệp Phi này thực sự yêu thích Tuyết nhi, nếu không cũng sẽ không để ý như vậy, nhưng mà hạnh phúc của Tuyết nhi…
Hạnh phúc của chính mình? Mấy chữ này giống như là một cây dao hung hăng đâm thẳng vào tim Diệp Phi, Tuyết nhi đã có hạnh phúc của riêng mình sao? Tuyết nhi phải rời xa mình rồi sao? Đúng vậy, mình là người đã có hôn ước, hôn ước chết tiệt.