Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 73: Không thích mùi thuốc lá



Edit: Linh Phan

Lúc này Diệp Phi hận không biết bao nhiêu cái việc đã giam hãm mình, khiến cho mình mất đi khả năng có được Tuyết nhi, Tuyết nhi…Cứ nghĩ rằng Tuyết nhi sẽ luôn ở một chỗ chờ mình, dù mình có hôn ước nhưng Diệp Phi vẫn luôn cố gắng hết sức, tìm mọi cách để giải trừ hôn ước này, trên thực tế, trước mắt Diệp Phi cũng chưa làm vậy được, chỉ vì vẫn chưa đến lúc thích hợp, kế hoạch còn chưa hoàn toàn thực hiện, không nghĩ tới Tuyết nhi đã tìm được hạnh phúc của chính mình, điều này làm cho Diệp Phi thật sự rất khó tiếp nhận.

Hạnh phúc của Tuyết nhi, hạnh phúc của Tuyết nhi…Không, Tuyết nhi là của mình, sao có thể ở cùng một chỗ với người khác, hôn ước với Lâm Hiểu nhất định phải nhanh chóng giải quyết, mình không thể để Tuyết nhi ở cạnh người khác, không thể…Rốt cuộc bạn trai của Tuyết nhi là ai? Người này giống như một cái gai độc ghim vào tim Diệp Phi khiến vẻ mặt Diệp Phi càng thêm đau đớn.

Nhìn thấy vẻ mặt gần như tan vỡ của Phi sau khi nghe được tin tức này, San San có chút không đành lòng, cô nghĩ tới sau khi Diệp Phi biết rõ chuyện của Tuyết nhi, thì sẽ khó có thể tiếp nhận nhưng không nghĩ tới anh sẽ xuất hiện vẻ mặt như thế, San San thật sự có chút không đành lòng.

“Bạn trai Tuyết nhi là ai?”

Bạn trai, còn không phải là Tổng giám đốc đại nhân vĩ đại của chúng ta Âu Dương Thần sao? Chẳng qua San San cũng không dám nói ra, không phải San San sợ Diệp Phi tìm Tổng giám đốc gây phiền toái, mà cô sợ khiến Tổng giám đốc mất hứng, gây bất lợi cho Diệp Phi. Cho dù Diệp thị rất mạnh mẽ, nhưng nếu so sánh với Âu Dương Thần thì thật sự không cùng một cấp bậc.

“Đây là số điện thoại bây giờ của Tuyết nhi, còn địa chỉ của cậu ấy thì tôi cũng không biết, có chuyện gì thì tự anh đến hỏi đi”. San San viết số điện thoại lên tờ giấy đưa cho Diệp Phi, sau đó xoay người trở lại văn phòng. Cô chỉ có thể làm được tới đó, hi vọng Tuyết nhi sẽ không trách anh ta. Chẳng qua cô thật sự không có cách nào chứng kiến cảnh mỹ nam xích mích. San San reo hò tên Tuyết nhi trong lòng, nhưng nhất định cậu phải tha thứ cho tớ đó, chân bước nhanh hơn.

Ireland.

“Bà xã”. Từ sau khi nhận giấy đăng kí kết hôn xong, Âu Dương Thần luôn lớn tiếng gọi Tuyết nhi: lúc trong xe, lúc trong nhà hàng, bây giờ đang ở khách sạn, Âu Dương Thần cũng không thấy phiền mà luôn miệng kêu bà xã. Lúc đầu Hân Nhi còn xấu hổ tới bây giờ đã tập mãi thanh thói quen, nhưng vẫn đáp lại lời Âu Dương Thần, một tiếng “bà xã” này dường như đang nhắc nhở bản thân, cô đã kết hôn rồi, là người đã có chồng, đã có người để dựa vào trong tương lai, mà người để cô dựa vào là người đàn ông cao lớn ưu tú nhưng có lúc lại như đứa trẻ trước mặt, là người yêu thương cô hết mực, là người mà cô yêu tận trong xương tuỷ. Nhận ra điều này khiến Hân Nhi cảm thấy có chút ngọt ngào.

“Dạ”. Hân nhi cũng không ngại phiền mà đáp lại Âu Dương Thần.

“Cho anh được không?”. Âu Dương Thần lúc này giống như đứa trẻ đòi ăn kẹo, nhưng trong mắt cực nóng dường như có thể thiêu đốt người khác. Hân Nhi đương nhiên hiểu Âu Dương Thần muốn cái gì, thật ra cùng một chỗ với Âu Dương Thần cũng không phải lần đầu tiên, nhưng lần đó là dưới tình huống bị hạ thuốc, lúc đó ý thức của cô rất mơ hồ. Nhưng hôm nay, trong tình huống mà cô rất tỉnh táo này, Hân Nhi thật sự rất không quen. Nhưng nghĩ lại, giờ cô và Thân đã là vợ chồng, đây dường như là chuyện thường tình giữa vợ chồng. Vậy nên cô ngượng ngùng đáp “Được”

Nhận được sự đồng ý của Hân nhi, Âu Dương Thần lập tức không thể chờ đợi ngậm lấy đôi môi hồng nhuận như anh đào của cô, môi anh di chuyển đặt lên khóe môi cô, thưởng thức đôi môi ngọt như mật, giống như là đang thưởng thức thứ đồ ăn ngon nhất thế giới, mút lấy từng chút một, cái lưỡi thơm tho mềm mại, khắp nơi đều lộ ra mùi thơm, khiến cho Âu Dương Thần khó có thể kiềm chế, bàn tay cực nóng của anh như mang theo lửa cọ xát sau lưng Hân Nhi, Hân Nhi cảm thấy cả cơ thể dường như cũng muốn bùng cháy, rất không thoải mái.

Hân Nhi không thoải mái, rất nhanh Âu Dương Thần cảm nhận được, mặc dù bây giờ rất muốn ăn sạch sành sanh Hân Nhi, nhưng anh vẫn cứng rắn nhịn xuống, tiếp tục trêu đùa Hân nhi, cho tới khi nhìn thấy lông mày của Hân Nhi giãn ra chút ít mới dám tiếp tục động tác kế tiếp. Hân Nhi không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, đôi môi nhanh chóng bị Âu Dương Thần chặn lại, Âu Dương Thần hôn Hân Nhi liên tục, phân tán lực chú ý của Hân Nhi, giây phút này, Âu Dương Thần cảm thấy anh là người hạnh phúc nhất thế giới. Sự tuyệt vời của Hân Nhi thật sự khiến anh cực kì yêu thích, nếu có thể, Âu Dương Thần thật sự muốn cả buổi tối hôm nay đều ở trên người Hân Nhi, nghe tiếng rên rỉ thẹn thùng của Hân Nhi, khiến cho Âu Dương Thần thêm hưng phấn, hung hăng muốn Hân Nhi mấy lần, nếu không phải lo lắng cho thân thể Hân nhi, bất kể như thế nào Âu Dương Thần cũng không muốn dừng lại.

Âu Dương Thần ôm Hân nhi, Hân Nhi tựa như con mèo nhỏ núp trong lòng Âu Dương Thần, lúc này Hân Nhi đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nhìn Hân Nhi trong ngực, Âu Dương Thần có cảm giác thoả mãn trước nay chưa từng có, Tuyết nhi không phải người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp nhưng cô lại là người mà anh yêu nhất. Cô khéo léo hiểu lòng người lại kiên cường, dũng cảm lại thông mình, cô có tài lại khiêm tốn, cô gái như vậy thật sự rất thú vị.

Âu Dương Thần cảm thấy rất may mắn vì cô gái như vậy rốt cuộc cũng thược về mình, cứ như vậy ngắm nhìn Hân nhi, Âu Dương Thần cảm thấy mình lại bị quyến rũ, lại gọi một tiếng “bà xã”. Nhẹ nhàng gọi sau đó hôn lên đôi môi mê người của Hân nhi, ôm lấy cô nặng nề ngủ.

“Thật xin lỗi, số máy quý khách đang gọi hiện đang tắt máy”. Đầu kia điện thoại vẫn truyền ra giọng nữ máy móc như trước, Diệp Phi có chút không biết làm sao thả điện thoại xuống, đây đã là lần thứ một trăm hai mươi anh gọi cho Tuyết nhi trong tối hôm nay, nhưng lần nào đáp lại cũng là cô đang tắt máy, rốt cuộc thì Tuyết nhi đang làm gì? Lòng Diệp Phi thật lâu cũng không thể bình tĩnh, mừng rỡ vì tìm được Tuyết nhi, biết được tin tức của Tuyết nhi là không cam lòng và tức giận, còn bây giờ là lo lắng bất an…

Tắt máy..

Tắt máy…Đều tắt máy.

Diệp Phi ngậm một điếu thuốc, bực bội hút, đứng dậy, động tác kia vẫn ưu nhã như vậy, Diệp Phi thật sự rất ít hút thuốc, trước kia thỉnh thoảng sẽ hút một ít, nhưng từ khi Tuyết nhi đến, nghe Tuyết nhi nói cô không thích mùi thuốc lá, Diệp Phi liền dứt khoát từ bỏ, ngay cả một chút mùi thuốc cũng không dính, thậm chí đi ra ngoài, bạn bè có hút thuốc, trước khi về nhà, nhất định Diệp Phi sẽ thay một bộ quần áo khác ở bên ngoài, sau đó mới về nhà, chỉ vì Tuyết nhi không thích mùi thuốc lá, thế nhưng…bây giờ Tuyết nhi không ở đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.