"Oa, thật đói, rốt cục có thể ăn cơm rồi." Hân Nhi hai mắt toả sáng nhìn những đồ ăn này, có một cảm giác lập tức sẽ tiêu diệt toàn bộ.
"Ừ, ăn đi." Âu Dương Thần yên lặng gắp thêm đồ ăn cho Hân Nhi, cùng Hân Nhi ăn như hổ đói quả thực là một trời một vực, Âu Dương Thần là người như vậy, trời sập xuống cũng bất động như núi, đối với lễ nghi ăn uốnglàđượcbồi dưỡng từ nhỏ, nhà họÂu xứng đáng cái tên nhà giàu có, từ nhỏ đượcÂu Dương Tường cùng Trình Tâm dạy cực kỳ tốt. Mỗi một động tác đều rất tao nhã. Hân Nhi chú ý đến dáng vẻ của Âu Dương Thần, nhất thời dừng lại, cũng thả chậm tốc độ của mình, trước kia không đói như thế, cũng không chú ý đến lễ nghi với Âu Dương Thần, bây giờ vừa thấy tình huống này, Hân Nhi có chút xấu hổ, mình là vợ của Âu Dương Thần, muốn dung nhập vào cuộc sống của anh, những cách sống quan trọng này nhất định phải học, Hân Nhi từ từ thả chậm tốc độ.
"Làm sao vậy, không thích sao?" Âu Dương Thần rất nhanh chú ý đến sự thay đổi của Hân Nhi, nghĩ rằng đồ ăn không hợp khẩu vị với Hân Nhi.
"Không…ăn rất ngon, cho nên muốn từ từ thưởng thức." Hân Nhi dùng giọng nói vui đùa nói ra.
Thông minh như Âu Dương Thần, rất nhanh thì nghĩ ra nguyên nhân Hân Nhi như vậy, trong lòng cười nha đầu ngốc này, có một chút cảm động, lập tức nghiêm mặt nói "Bà xã, làm chính em thì được rồi, em bây giờ đã là bà xã của anh, em có dáng vẻ gì nữa anh đều yêu, không cần thiết vì anh mà thay đổi cái gì?"
"Ừ." Hân Nhi tiếp tục đã ăn đồ trong bát, trên mặt một mảnh bình tĩnh, chỉ là trong lòng đã song trào cuồn cuộn, mình phải làm sao, mới có thể sống cả đời với người đàn ông như vậy. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ anh Thạch Phong cùng anh Phi thì không có người nào tốt với mình, mà Thần đối xử tốt với mình lại càng không thể thay thế, Hân Nhi nhớ đi nhớ lại, không biết hốc mắt đã đỏ lên, đã ươn ướt, một giọt nước mắt nóng bỏng cứ như vậy mà rơi xuống.
"Nha đầu ngốc, không được khóc." Âu Dương Thần để bát đũa xuống, đi đến nhẹ nhàng ôm lấy Hân Nhi.
"Thần, vì sao phải đối xử tốt với em như vậy?" Hân Nhi nghẹn ngào nói ra, vì sao? Từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện làm cho Hân Nhi có thói quen lạnh nhạt trong cuộc sống này, cô có thể chịu được người khác ức hiếp mình, nhưng không cách nào bỏ qua người khác đối tốt với mình, từ khi Hân Nhi khôi phục trí nhớ, càng để ý Âu Dương Thần, càng cảm động những cái này, bởi vì một khi có được thì cũng sợ hãi mất đi.
"Em là vợ của anh, anh không đối xử tốt với em thì tốt với ai, chẳng lẽ em muốn để cho anh đi tìm tiểu tam đối xử tốt với tiểu tam sao?"Âu Dương Thần cười nhạo hỏi.
"Không dám không dám, bà xã đại nhân của anh lợi hại như vậy, anh làm sao dám, đời này anh chỉ cưng chiều một mình em được không?" Âu Dương Thần nắm quả đấm của Hân Nhi, tay anh rất dày rộng, có thể bao bọc hoàn toàn quả đấm của Hân Nhi.
"Được." Hân Nhi nhẹ nhàng đáp lại, tựa vào trong lòng Âu Dương Thần, Thần, đời này, kiếp sau, em cũng chỉ yên một mình anh, Hân Nhi ở trong lòng yên lặng nghĩ.
"Được, trước cơm nước xong, nghỉ ngơi một chút, buổi chiều đưa em đến chỗ này"
"Đi đâu?"
"Đến nơi em sẽ biết."
"Thần, là Cự Nhân, là đê Cự Nhân, buổi sáng em đã lên mạng nhìn một chút...?" Nhìn phong cảnh con đê Cự Nhân trước mắt, Hân Nhi rất kích động.
"Ừ, là đê Cự Nhân, Tuyết Nhi, em có biết truyền thuyết về Cự Nhân không?" Âu Dương Thần nắm tay Hân Nhi từng bước một đi đến những cái này nói.
"Truyền thuyết, không có, là gì vậy?" Hân Nhi có một chút hiếu kỳ, dường như mỗi nơi đều có một chuyện xưa cảm động? Như vậy chuyện xưa của người khổng lồ là cái gì?
"Truyền thuyết dân gian này bắt nguồn từ tảng đá lớn ở Ireland, một nói rằng Ireland ─ Phỉ Ân bán khốc nhi (FinnMcCool) xây thành, Phỉ Ân bán khốc nhi yêu một cô gái tên Hebrides ở ngoài biển Staffa trên đảo nhỏ xứ Scotland có Cự Nhân Oonagh, bởi vậy xây cái này để liên kết Ireland cùng Scotland vượt biển lớn."
"Vậy một chuyện khác?"
"Một truyền thuyết khác, chỉ Phỉ Ân bán khốc nhi (FinnMcCool) vì đối phó với Bối Nam Đức Nạp của Scotland đến khiêu chiến, mà xây kiến trúc đê này. Có một ngày Cự Nhân Scotland của Bối Nam đức nạp (Benandonner) thật sự đánh tới, người xứ Scotland to lớn, ngoài sức tưởng tượng của Phỉ Ân Bán Khốc Nhi, hắn sợ tới mức trốn vào đồng hoang. Vợ của hắn đã hóa giải nguy cơ này, bằng cách bảo hắn giả thành trẻ con mới sinh, miệng bú bình sữa, mặc tã vào, nằm ở trong nôi lớn. Bối Nam Đức Nạp nhìn trẻ con của người Ireland đều lớn như vậy, hắn thấy nguy hiểm, cho nên tự động rút lui. Nhưng vì đề phòng truy binh, Bối Nam Đức Nạp đá gãy con đê, con đường Cự Nhân hôm nay chỉ còn sót lại."
"Ha ha?" Hân Nhi khẽ cười nói.
"Làm sao vậy?"
"Emcho rằng là chuyện đầu tiên?"
"A.... sao lại nói như thế?"
"Bởi vì em tin tưởng vào tình yêu?" Tình nguyện tin tưởng có tình yêu tồn tại, cũng không muốn đi để ý những chiến tranh đấm đá lẫn nhau này.
"Ừ, là tình yêu."
"Thần, em muốn từng bước từng bước đi qua toàn bộ."
"Được."
"Tuyết Nhi, đi lên đây, bên này có thể nhìnxa hơn." Âu Dương Thần duỗi tayvề phía Hân Nhi.
"Được."
"A?" Hân Nhi không cẩn thận thiếu chút nữa ngã sấp xuống, đúng lúc Âu Dương Thần bắt được Hân Nhi, nhưng lúc này Hân Nhi nhìn phía dưới biển, một trận hoảng sợ. Những hình ảnh một màn lại một màn kéo tới.
"Lam Hân Nhi, không cảm thấy chỗ này rất quen thuộc sao."
"Chỗ này là Thạch Phong đưa tôi đến, tôi biết anh ấy cũng mang cô đến đây, hai người đã sớm quen biết, Thạch Phong nói với tôi rồi cô giống như em gái anh ấy, từ nhỏ cô là cô nhi, anh ấy cảm thấy cô rất đáng thương, muốn làm cho cô vui vẻ một chút, rất nhiều chuyện giữa hai người tôi đều đã nghe anh ấy nói, em gái của anh ấy thì là em gái của tôi, cô cũng biết, tôi đã cùng anh ấy. . . ."
"Đây là 50 vạn, cô có thể mang theo nó đến những thành phố khác, chỉ là đừng làm cho Thạch Phong lo lắng."
"A?" Hình ảnh cuối cùng là mình bị Liễu Mị đẩy lùi xuống vách đá.
Lời của Liễu Mị giống như một ma chú xuất hiện ở trong đầu Hân Nhi.
"Tuyết Nhi, làm sao vậy."
"Không cần, tôi không cần." Hân Nhi đẩy mạnh Âu Dương Thần ra, dường như muốn phản kháng Liễu Mị.
"Tuyết Nhi…" Âu Dương Thần mạnh mẽ ôm chặt lấy Hân Nhi, muốn để cho cô bình tĩnh trở lại.