"Ai nha, tại sao lại sai nữa rồi. Mình không đan nữa, tại sao lại khó khăn như vậy chứ." Kể từ khi cơm nước xong trở lại, Cầm Vận liền lôi kéo Hân Nhi nói muốn bắt đầu đan khăn quàng cổ, hai người cùng nhau học tập, Hân Nhi đã đan được gần một nửa rồi, nhưng Cầm Vận cứ cách một lúc lại bị lỗi, lại đan lại từ đầu, khi mới bắt đầu vẫn rất có hứng thú, nhưng liên tiếp, nhìn Hân Nhi cũng đan dài như vậy rồi, Cầm Vận dần dần mất hết kiên nhẫn rồi.
"Không sao, đừng vội, mình xem một chút." Hân Nhi cầm lấy nửa chiếc khăn quàng cổ trên tay Cầm Vận, rất cẩn thận phương pháp đúng rồi, lấy lại mấy mũi, được rồi "Không cần đan lại từ đậu, cậu chỉ sai hai hàng, lấy lại là được rồi, ừ, bây giờ có thể tiếp tục." Hân Nhi đưa cho Cầm Vận.
"A, có thật không? Tuyết Nhi, tại sao cậu lại thông minh như vậy chứ, có phải mình ngu dốt lắm hay không." Cầm Vận như đưa đám nói, mình cảm thấy phức tạp như thế nào đó, người khác nhìn xuống là có thể hiểu ngay, chẳng lẽ thông minh của mình giảm xuống.
"Cậu làm sao có thể ngu dốt chứ, rất nhiều thứ mình đều không biết nha, chỉ là trước mình có học qua một chút, có một chút cơ sở, bây giờ cậu vừa mới tiếp xúc vật này, cho nên mới không thuần thục, qua một thời gian ngắn nữa cậu sẽ giỏi hơn mình thôi." Hân Nhi mỉm cười nói, thật ra thì Cầm Vận rất thông minh, thân là thiên kim đại tiểu thư, lại chưa có tiếp xúc qua loại đồ này, nhưng vẫn có thể học được rất nhanh.
"Có thật không? Mình còn tưởng rằng thông minh của mình giảm xuống đây? Tuyết Nhi, mình nhất định phải đan thật đẹp, cho chồng mình một bất ngờ, ha ha, hiện tại mình có thể nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của anh ấy." Vẻ mặt Cầm Vận hạnh phúc nói.
"Ừ, anh ấy sẽ rất vui mừng." Lúc Hân Nhi nói lời này liền nghĩ đến Âu Dương Thần, không biết chờ khi anh trở về như lời nói, nhận được chiếc khăn quàng cổ mình tự tay đưa có thể sẽ rất vui vẻ hay không, cũng không biết bây giờ anh có còn ở trên máy bay hay không nữa, buổi sáng đều quên hỏi anh phải đi nước nào rồi, nghĩ tới đây, Hân Nhi lại nhớ Âu Dương Thần rồi, khoảng thời gian này sống chung lâu ngày rất nhanh sẽ trở thành thói quen, đột nhiên không gặp lại thấy không quen.
"Anh Thần cũng sẽ thật cao hứng, đúng rồi, Tuyết Nhi, anh Thần đâu? Ở công ty sao?"
"Không có, anh ấy buổi sáng đã xuất ngoại, hình như công ty có việc gì."
"A, anh Thần, công ty lớn, còn tham ra vào nhiều ngành nghề, một nửa trở lên đều là tài sản của anh Thần, bận cũng là bình thường."
"Ừ." Hân Nhi nhẹ nhàng đáp lời, đối với Âu Dương Thần có bao nhiêu tài sản, cô cũng không biết, chỉ biết là anh đang rất có tiếng ở thành phố A. Cụ thể thế nào ngược lại cô thật không có để ý nhiều như vậy.
"Tuyết Nhi, anh Thần rất ưu tú nha, cậu phải nắm chặt nha, phía sau anh ấy sẽ không biết có bao nhiêu cô gái đuổi theo đâu? Chỉ là, anh Thần cũng chỉ thích cậu, cậu nha, phải thêm sức lực, nhanh xơi tái anh ấy đi. Dẫn cá sách vở"
Xơi tái anh, Cầm Vận nha, mình và Âu Dương Thần người nào ăn người nào còn không biết, hơn nữa cái sách vở đó đã sớm lĩnh hội rồi, bây giờ Âu Dương Thần là người của mình, cô sợ cái gì nha. Cô sẽ bảo vệ người đàn ông nhà mình thật tốt.
"Ai nha, tại sao mình lại sai rồi, Tuyết Nhi, nhanh lên một chút giúp mình nhìn xem, ô ô, thật không nên nói chuyện, vừa phân tâm mình lại sai rồi, mình nên thật nghiêm túc."
"Ừm, đừng nóng vội, mình xem một chút."
Nhà họ Lâm.
"Mẹ, làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Lâm Hiểu lo lắng hỏi bà Lâm, sau khi Diệp Phi đi, Lâm Hiểu cũng tức giận bừng bừng ra khỏi quán cà phê, thái độ Diệp Phi dứt khoát như vậy, khiến Lâm Hiểu có chút luống cuống, vội vàng trở lại nhờ mẹ mình giúp đỡ.
"Hiểu Hiểu, con đừng vội, mẹ đã bảo cha con trở lại, con yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ không để cho Diệp Phi dễ dàng giải trừ hôn ước như vậy." Bà Lâm an ủi còn gái mình.
"Ai nha, cha như vậy vẫn chưa trở lại sao, còn gái của ông đều sắp bị người ta từ bỏ." Lâm Hiểu bất mãn nói, ở trong thế giới của cô, chỉ có mình mới là quan trọng nhất.
"Đừng nóng vội, đợi chút đi, lập tức liền trở lại, cha co hiểu con nhất, làm sao có thể mặc kệ con chứ?" Nhìn con gái nóng nảy như lửa, bà Lâm chỉ có thể an ủi, dù sao liên quan đến Diệp gia đây chính là vấn đề của hai gia tộc, bà cũng không thể bình luận.
"Hừ."
Lâm thị.
"Chủ tịch, , , , , , " Thư ký vội vã đi vào.
"Có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi nói, hiện tại tôi phải về nhà." Lâm Sơn nhận được điện thoại của vợ mình, nói Diệp Phi muốn cùng Hiểu Hiểu giải trừ hôn ước, sau đó Diệp Phi cũng gọi điện thoại báo cho mình, vừa nghe đến những tin tức này, Lâm Sơn thật là căm tức, cũng đã đính hôn, người tuổi trẻ bây giờ thế nào không hiểu chuyện như vậy, còn làm ra nhiều rắc rối như vậy.
"Nhưng chủ tịch, là chuyện rất quan trọng, có người của Âu thị tới đây kiểm tra, nói chất lượng công trình của chúng ta có vấn đề, đang yêu cầu kiểm tra đo lường." Thư ký vội vàng nói.
"Cái gì?" Lâm Sơn muốn đi ra ngoài bước chân ngừng lại một chút, lạnh lùng nói "Chuyện gì xảy ra?"
"Cụ thể cũng không biết, chỉ biết là hôm này Âu thị đột nhiên phái người đi tới nói là khảo sát, nhưng mà vừa xem đã nói là công trình của chúng ta có vấn đề, yêu cầu nghành liên quan tới kiểm tra đo lường."
"Tại sao có thể như vậy? Người phụ trách đâu?" Lâm Sơn có chút mụ mị rồi, cũng sẽ không tra được đi, nơi đó chỉ có một chút như vậy, Âu thị cũng sẽ không tra được .
"Người phụ trách cũng ở đây cùng với người của Âu thị, chủ tịch, nghe nói bên kia nói nếu như thật sự kiểm tra đo lường ra Chất lượng có vấn đề, chúng ta sẽ phải bồi thường cho Âu thị theo như hợp đồng." Thư ký lo lắng nói, bồi thường theo như hợp đồng, đây chính là gấp năm lần, bình thươngc chỉ cần gấp ba, nhưng lợi ích từ Âu thị đặc biệt cao, vì vậy tiền bồi thường cũng cao hơn nhiều, nếu quả như thật bồi thường gấp năm theo như hợp đồng, đây chính là bồi thường cả Lâm thị cũng không đủ .
"Khốn kiếp? Tại sao có thể như vậy? Gọi ngươic đi ngăn họ ở cửa." Lâm Sơn lúc này bắt đầu hoảng lên, chuyện lần này nếu như bị tra được, vậy cho dù mình táng gia bại sản cũng bồi thường không đủ, không được, Lâm thị không thể bị hủy ở trong tay của mình, nhất định không thể bị tra ra .
"Nhưng là, nhưng. . . Bọn họ đã tiến vào." Thư ký ấp úng nói.
"Shit, vậy sao hiện tại cậu mới nói cho tôi biết." Nói xong Lâm Sơn đi ra ngoài cửa, hi vọng đích thân đi, có thể ngăn trở cái gì?
"Kết quả cho thấy, nơi này thật sự không đạt tiêu chuẩn, đây là báo cáo kiểm toán tra." Bởi vì là Âu thị phân phó, hiệu suất tự nhiên cao khác thường.
"A, xem ra có người không để Âu thị chúng tôi ở trong mắt." Thư ký Vu ôn hòa nói, tươi cười trong đáy mắt, ngược lại khiến người ta cảm thấy một cỗ hơi thở lành lạnh, thư ký Vu và Âu Dương Thần ở chung một chỗ đã lâu, trên người tự nhiên cũng có một chút hơi thở rét lạnh của Âu Dương Thần, cho dù là lời nói ôn hòa như vậy, vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy trên người có một khí phách áp lực bức người.
"Không phải như vậy, thư ký Vu, nhất định là phía dưới có người giở trò, xin các anh hãy cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ tra rõ ."
"Có người giở trò sao?"
"Dạ dạ." Người phụ trách cúi người gật đầu, bụng bia thật to làm cho người ta nhìn qua giống một con cầu, rất là khôi hài.
"Có quan hệ với chúng tôi sao? Đó chỉ có thể nói quý công ty không quản lý được."
"Chuyện này. . . . Này, , , , " Người phụ trách kia còn không biết phải ứng ra sao, thừa nhận quản lý không làm ư, còn là. . . .
"Chúng ta nhất định là bị hãm hại ." Ngay sau đó nghĩ tới lấy cớ này.
"Tôi đã nói rồi, chúng tôi không liên quan, cứ làm theo như hợp đồng, chúng ta đi." Thư ký Vu trực tiếp vòng qua người phụ trách kia, mang theo những nhân viên kiểm tra đo lường và người của Âu thị ra ngoài, không có một tia lưu luyến.