Lâm Sơn buồn rầu trở về Lâm gia, nghĩ đến khoản tiền bồi thường lớn gấp năm lần, dù là bồi thường, nhưng cũng đủ làm cả Lâm thị mau chóng sụp đổ, huống chi Lâm thị là tâm huyết của cha ông, với lại ông còn dựa vào cái này dưỡng già, sao lại có thể xảy ra việc này như thế chứ?
"Cha, sao giờ cha mới về vậy. cha không biết mẹ và con ở nhà chờ cha đã một ngày rồi sao?" Lâm Hiểu thấy Lâm Sơn cuối cùng cũng trở về, không mừng rỡ chút nào, chỉ có một cỗ lửa giận nổi lên, dáng vẻ tràn đầy oán giận.
Hiểu Hiểu à, nhìn Lâm Hiểu, Lâm Sơn nhất thời như nhìn thấy được vàng bạc châu báu, đúng rồi, Diệp Phi là chồng chưa cưới của Hiểu Hiểu, dù nói thế nào chăng nữa, nếu Lâm thị gặp khó khăn, Diệp Phi cũng phải ra tay giúp thôi.
Cố gắng nở nụ cười thật tươi."Hiểu Hiểu, xin lỗi con, công ty đột nhiên có chuyện gấp. Thế nào rồi con gái?" Lâm Sơn làm ra vẻ mặt hiền từ hỏi.
"Cha, cha hỏi con thế nào à, con gái của cha bị người khác bỏ rơi rồi. Con mặc kệ, cha phải làm cho Diệp Phi với con kết hôn."
"Kết hôn chứ, nhất định phải kết hôn" Ông làm sao có thể không làm đây, ông còn trông cậy vào con rể thay mình gánh chịu món nợ đấy.
"Hiểu Hiểu, con có làm cho Diệp Phi tức giận không, không phải cha đã nói với con rồi sao, nếu muốn kết hôn thì không nên tùy tiện biết không? Con xem gần đây con ở nhà suốt, không phải là con rất thích ở nhà Diệp gia hay sao?" Lâm Sơn tận tình khuyên bảo nói.
"Cha, con đâu có chọc giận hắn, rõ ràng là hắn, , , , , "
"Tốt lắm, Hiểu Hiểu, đừng nói, ngày mai cha sẽ mời Diệp Phi đến đây một chuyến, con gái phải biết lúc nào mình nên yếu thế, việc con cùng Diệp Phi kết hôn sẽ không có vấn đề gì đâu, cha mệt rồi, đi nghỉ trước." Nét mặt Lâm Sơn lúc này có chút nặng nề, thân thể mập mạp lê từng bước đi lên lầu.
"Mẹ, mẹ nhìn cha kìa?" Lâm Hiểu nhỏ giọng oán giận nói. Vẻ mặt Lâm Sơn nghiêm trọng , làm cho cô không dám khinh suất.
"Tốt lắm, Hiểu Hiểu, cha ngươi nói vậy rồi, ngày mai gọi Diệp Phi tới, đến lúc đó nói chuyện ngọt ngào một chút, hôn sự sẽ không có gì thay đổi, con cứ yên tâm đi, về phòng ngủ sớm một chút, ngày mai trưng diện thật đẹp. Đừng làm phiền cha con nghỉ ngơi " Mẹ Lâm nói xong cũng đi lên lầu.
Có được sự bảo đảm từ phía cha mẹ, Lâm Hiểu tự nhiên bớt lo phần nào, vui vẻ trở lại phòng, ban nãy trong lòng rối bời, chỉ là muốn lên kế hoạch làm thế nào để diệt trừ Lăng Phỉ Tuyết đáng ghét kia.
"À? Vận Nhi, Sao em đến sớm vậy?" Hân Nhi ra mở cửa cho Cầm Vận, thật ra thì Hân Nhi cũng đang ngủ nướng trong phòng, thời tiết mùa đông có chút lạnh, cho nên Hân Nhi giờ có thói quen ngủ nướng rồi, thói quen này là do Âu Dương Thần dạy, khi ở bên cạnh hắn, cô biết sớm muộn mình cũng phải làm việc vất vả, cho nên Hân Nhi lấy cớ là mệt nằm trên giường, bây giờ không có Âu Dương Thần bên cạnh, lâu dần thành thói quen. Chính cô cũng có chút nghi ngờ lần sau trở về đi làm lại còn có thể nâng cao hiệu suất làm việc được nữa không? Loại lười biếng này quả là rất đáng sợ.
"Hì hì, Tuyết Nhi, chị không nghĩ là em đúng không?" Nhìn Hân Nhi còn đang mặc áo ngủ, bộ dạng mới ngủ dậy thật mơ màng, đang suy nghĩ cô có quấy rầy người đẹp đang nghỉ ngơi hay không đây. Đúng là một đại mỹ nhân. Vẻ đẹp mông lung.
"Ừ, đang nghĩ đến em đây, mau vào đi."
"Tuyết Nhi, chị không biết tối hôm qua em vui đến cỡ nào, nghĩ về việc mình có thể đan khăn quàng cổ, đến lúc đó nhất định chồng em sẽ giật mình kêu to một tiếng, em cũng nên nhanh chóng tiếp tục đan cho xong?" Hân Nhi bắt đầu bị Cầm Vận ríu rít, có lúc Hân Nhi phát hiện, ở mức độ nào đó Cầm Vận và San San rất giống nhau, chẳng qua là Cầm Vận nhìn người mà ríu rít, còn San San thì đúng là gặp ai cũng có thể ríu rít, chỉ có một điểm giống nhau, hai người bọn họ gặp cô là bắt đầu ríu rít. Đây là phát hiện quan trọng của Hân Nhi. Không biết nên khen cô có duyên tốt hay là nhân phẩm cô không tốt. Bất quá là hôm nào cô nên cho bọn họ gặp nhau, nhất định là một đôi bạn hữu rất hợp nhau.
"Được rồi, Vận Nhi em ngồi đây trước đi, chị đi vệ sinh cá nhân, đồ của em, chị để ở ngăn kéo thứ nhất bên trái." Hân Nhi bây giờ đã tỉnh, hơn nữa ở nhà có khách, chủ nhân còn là mới ngủ dậy nên không nói chuyện được, cho nên vẫn là đi rửa mặt một cái.
"Tốt, Tuyết Nhi, chị đi đi, em sẽ xem đây chính là nhà mình." Cầm Vận không chút khách sáo nói. Lập tức đi đến tủ lấy khăn quàng cổ của mình ra, có trời mới biết tối hôm qua Cầm Vận suy nghĩ định nói cho Vũ hạ, mình đan khăn quàng cổ cho anh, Vũ hạ vừa trở về Cầm Vận cứ kêu tên Vũ hạ, khiến cho Vũ hạ không hiểu ra làm sao cả, nghĩ đến chuyện đó cảm giác thật vui, Cầm Vận cố gắng nhịn cười.
"A, Tuyết Nhi, làm sao chị đan được nhiều như vậy, ô ô, em mới đan được có một chút, vậy không phải chị đan nhanh hơn em sao, em phải làm thế nào?" Cầm Vận thấy khăn quàng cổ của Hân Nhi đã có dài chút ít, nhìn lại bản thân , trong nháy mắt có một loại cảm giác thất bại bao phủ.
"Tối hôm qua sau khi em đi, chị cứ tiếp tục đan, cho nên mới dài như vậy, chị tin em cũng sẽ đan rất nhanh." Hân Nhi đã thay xong quần áo bước ra, liền nghe được mấy lời kia của Cầm Vận.
"Thật sao? Vậy tối nay em ở lại đây, em với chị cùng nhau làm, nhất định em sẽ đan tốt." Cầm Vận ngước khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ trẻ thơ lên, mặt thể hiện lời thề son sắt.
"Tốt, vậy buổi trưa chúng ta không ra ngoài ăn cơm, ăn ở nhà." Hân Nhi cười nói. Trên thực tế, Hân Nhi chính là một nữ otaku (chui trong nhà), nếu như có thể, thật không muốn đi ra ngoài, dù ra ngoài thức ăn có ngon đến đâu, cũng không như ở nhà, cô và thần ở nhà làm chuyện này như cơm bữa.
"Tốt, nhưng, , , , , , em sẽ không nấu cơm." Vẻ mặt Cầm Vận như đưa đám nói, ở cùng Hân Nhi mới phát hiện thì ra vẫn còn có nhiều thứ mình không biết.
"Không có việc gì. Chị làm cho em ăn."
"Tuyết Nhi, Sao chị lợi hại như vậy, còn biết nấu cơm, Thần ca thật hạnh phúc ." Cầm Vận rất hâm mộ, từ nhỏ đã là đại tiểu thư thứ gì cũng có, việc nhà cũng không cần làm, sau gả cho Vũ hạ, còn trải qua cuộc sống vương giả, cũng khỏi phải làm gì, quan trọng nhất là, Cầm Vận ghét mùi khói dầu, cho nên chưa vào phòng bếp bao giờ.
"Đừng nói như vậy. Chị chỉ biết xào rau đơn giản, em không chê là may mắn lằm rồi."
"Sao em lại chê chị chứ, ngược lại em rất chờ mong đấy. Đúng rồi, Tuyết Nhi, bình thường chị ở nhà làm gì?"
"Bình thường, , , , , , đi làm." Hân Nhi trả lời.
"Đi làm, à? Sao chị lại đi làm, anh Thần chịu để chị đi làm khổ cực sao? À này, Tuyết Nhi chị làm gì vậy?" Cầm Vận cho rằng Hân Nhi thuộc tuýp người giống mình, ngày ngày có thể sống phóng túng cùng người chồng giàu sang, cần gì phải đi làm. Thêm nữa Âu Dương Thần lại giàu có như vậy, cũng không muốn để cho Hân Nhi đi làm cực khổ, trước kia Cầm Vận cũng theo cha cô đi làm một ngày, nhưng cảm thấy thật sự quá mệt mỏi, khi đó cô không nói mình là con gái của chủ tịch, nên cô không được ưu ái, cô phải làm việc như những người mới, hôm đó trở về cô vô cùng oán giận Vũ hạ, nói rằng cô sẽ không bao giờ đi làm nữa.
"Thật ra cũng thật tốt, làm công việc mình thích cũng là một niềm hạnh phúc, chị làm thiết kế thời trang." Hân Nhi cười nhạt nói.
"Em không thích làm việc, mệt lắm, không bằng như bây giờ em thật thoải mái, hì hì, em không nói nữa, chị dùng điểm tâm đi, em muốn đan len, chờ em ra mắt tác phẩm nhỏ này đi, hì hì." Cầm Vận hết sức tập trung vào việc đan khăn quàng cổ. Trong đầu hiện lên bộ dạng của Vũ hạ khi thấy khăn quàng cổ, trong lòng thật sự vui thích.