“Viện trưởng Vạn, ông có thể cho tôi tài khoản quyên tiền và điện thoại liên lạc của bệnh viện không? Tôi nghĩ cần đăng nó sau bài phỏng vấn này, để những người có tâm biết làm thế nào để giúp đỡ bệnh nhân mắc bệnh hiếm gặp.”
“Tất nhiên rồi.” Viện trưởng Vạn lập tức viết ra rồi đưa cho anh.
Khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Phí Lăng Tuyên xếp lại bút ghi âm và văn kiện trên bàn, đứng lên giơ tay nói lời cảm ơn viện trưởng.
“Cảm ơn viện trưởng Vạn đã đồng ý trả lời phỏng vấn với ‘Tạp chí Thương Tình’ của chúng tôi.”
“Không đâu, tôi mới cần cảm ơn tòa soạn của anh, nếu bài viết này được đăng lên, tôi tin rằng công chúng sẽ có thêm hiểu biết về những bệnh tật hiếm gặp.” Bỗng nhiên ông nhớ đến một chuyện, tò mò hỏi:“Đúng rồi, Phí tiên sinh, xin hỏi bác sĩ Phí Lăng Sương có phải là người thân của anh không?” Bởi vì tên của họ chỉ khác nhau một chữ, mà người họ Phí cũng không nhiều.
“Chị ấy là chị gái của tôi.” Phí Lăng Tuyên cười đáp. Trước khi hẹn phỏng vấn, anh đã trực tiếp gọi điện thoại liên lạc với viện trưởng Vạn, mà không thông qua chị mình đang làm việc tại bệnh viện Hòa An, vừa rồi trong toàn bộ quá trình phỏng vấn, anh cũng cố ý không nhắc tới chuyện chị mình đang làm bác sĩ tại bệnh viện đó.
“Khó trách vừa nhìn thấy anh, tôi liền cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã gặp anh ở nơi nào đó rồi, khuôn mặt của chị em anh cũng có vài phần tương tự. Chị anh là một bác sĩ rất giỏi và có tâm đó.” Viện trưởng Vạn thân thiện nói:“Chắc là bây giờ cô ấy đang chẩn bệnh ở khoa thần kinh, anh có muốn đến gặp cô ấy không?”
Anh cười khéo léo từ chối, “Không cần, khi chị ấy đang chẩn bệnh thì không thích người khác đến quấy rầy đâu, tôi cũng đã hẹn chị ấy ăn trưa rồi.”
***
“Sao đột nhiên lại đến đón em vậy?” Ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Phi Diệu, Hứa Tình Hoan đến gần một chiếc xe Toyota màu bạc đậu bên đường, có chút buồn bực hỏi.
Cô luôn luôn độc lập, không thích để người khác phải đi đưa về đón, cho nên bình thường cô và chồng đều là tự đi làm rồi tự tan tầm, hôm nay trước khi tan tầm, đột nhiên anh lại gọi điện cho cô, nói muốn đón cô tan tầm.
“Anh nhớ bà xã của mình mà!” Cô ngồi vào xe, Phí Lăng Tuyên liền kéo cô vào lòng, đặt vào môi cô một nụ hôn nồng cháy, và nói với cô những lời yêu thương thâm tình, “Bà xã, anh rất yêu em.”
Cô bị anh hôn không thở nổi, tuy rằng cô đã quen với những hành động vô cùng thân thiết của anh, nhưng hai má cô vẫn đỏ bừng lên.
Nhẹ nhàng đẩy anh ra, thắt chặt dây an toàn, cô hỏi:“Tối nay muốn ra ngoài ăn cơm sao?” Anh cố ý tới đón cô, chắc là muốn ra ngoài dùng cơm rồi.
“Không phải, về nhà anh sẽ nấu cho em ăn, đồ ăn anh làm còn ngon hơn bên ngoài cả trăm lần đó.” Quay đầu về phía bà xã nở một nụ cười quyến rũ mê người, Phí Lăng Tuyên lập tức lái xe hòa vào dòng đường.
“Ồ, phải rồi, em còn cảm thấy da mặt anh so với người khác dày hơn cả trăm lần đấy.” Cô cố ý giễu cợt anh.
“Nếu không luyện da mặt dày hơn cả tường đồng vách sắt, thì sau khi bị em từ chối hơn mười lần, chỉ sợ là anh đã sớm rút lui rồi, thế thì sao có thể lấy được em chứ?” Anh đắc ý cười nói, nắm lấy tay cô chuyển đến bên môi rồi hôn lên.
Năm đó, anh phỏng vấn chủ tịch tập đoàn Phi Diệu là Nguyễn Diệu Quang, cô là thư ký Tình Hoan đi cùng chủ tịch.
Trước mặt mọi người cô luôn lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng trên thực tế lại cực kỳ cẩn thận săn sóc, khi anh đưa bản thảo phỏng vấn cho Nguyễn Diệu Quang xác nhận, cô cũng có ý tốt nhắc nhở ít nhiều, nên anh đã sửa chữa bài phỏng vấn một lần nữa, mới làm cho Nguyễn Diệu Quang vừa lòng, cũng làm cho bài viết đó được đăng lên tạp chí rất thuận lợi.
Sau đó, anh bắt đầu theo đuổi cô. Anh phải mất một năm, mới có thể bắt kịp cô, lại kết giao ba năm, mới làm cho cô gật đầu đồng ý gả cho mình.
“Ai bảo khi đó anh lúc nào cũng tươi cười như thế làm gì, thoạt nhìn đã thấy lỗ mãng không đáng tin cậy rồi.” Khi phỏng vấn chủ tịch, biểu hiện của anh thật sự rất chuyên nghiệp, nhưng vừa phỏng vấn xong, anh tựa như đã thay đổi thành người khác vậy, cười cứ như là hoa tâm đại la bặc ấy. [1]
[1] Hoa tâm đại la bặc: Tình cảm không nhất định, đứng núi này trông núi nọ.
“Đều là do mẹ anh di truyền cho anh vẻ đẹp bất khả chiến bại đó, hơn nữa lại có nụ cười như ánh hào quang lấp lánh mê người, mới có thể cho em ảo giác đấy. May mắn là em đã kịp giác ngộ sớm, nếu không em đã bỏ lỡ một người đàn ông thâm tình nhất trên đời rồi đó.”
Nghe anh khoe khoang không đứng đắn, bên môi Hứa Tình Hoan lại mỉm cười ngọt ngào. Anh luôn mang đến niềm vui cho cô, chỉ cần ở bên anh, cô luôn cảm thấy hạnh phúc.
Về tới tổ ấm tình yêu của hai người, Phí Lăng Tuyên cởi áo khoác, cuộn ống tay áo lên, đeo tạp dề vào, xuống bếp nấu bữa tối cho hai người.
Hứa Tình Hoan về phòng trước thay quần áo, mặc vào một bộ quần áo bình thường thoải mái, vừa ra khỏi phòng chợt nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống đất từ phòng bếp, hình như là dao bị rơi xuống. Cô đi vào phòng bếp, kinh ngạc thấy tay trái của chồng mình đang chảy máu.
“Làm sao vậy?”
“Anh không cẩn thận cắt phải tay.” Trừng mắt sửng sốt nhìn vào miệng vết thương một lúc, Phí Lăng Tuyên cười cười nói.
Cô đến gần, phát hiện ra miệng vết thương kia cũng không nhỏ, cô vội chạy ra phòng khách lấy đồ sơ cứu để băng bó cho anh.
Thấy vợ yêu nhíu mày, anh nâng bàn tay không bị thương lên vỗ về mặt cô rồi nói.
“Anh không sao, em không cần lo lắng.”
Băng bó xong, anh xoay người lại nhặt dao lên, rửa sạch nó dưới vòi nước, lại tiếp tục thái.
Hứa Tình Hoan cầm lấy con dao trên tay anh, đẩy anh ra ngoài,“Anh ra phòng khách nghỉ ngơi đi, để em làm bữa tối cho.”
“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, không quan trọng.”
“Anh không muốn ăn đồ ăn em nấu à?” Thấy anh không chịu đi ra ngoài, cô dương cao mày liễu nhìn anh.
“Ai nói vậy, anh thích nhất là được ăn đồ ăn em nấu đó! Chỉ là anh sợ vợ anh vừa tan tầm, có thể sẽ mệt mỏi thôi.”
“Em không mệt đâu, anh đi thay quần áo rồi nghỉ ngơi một chút đi.” Hứa Tình Hoan cười ngọt ngào với anh. Anh ấy à, cũng chỉ biết thương cô thôi, sợ cô mệt, mà không nghĩ đến mình cũng vừa tan tầm.
Phí Lăng Tuyên ôm lấy eo cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói:“Anh rất hạnh phúc vì được bà xã thương anh như vậy, anh chờ những món ăn em nấu đó.” Nói xong, anh khẽ hôn lên tai cô.
Cảm thấy hơi ngứa, cô khẽ cười ra tiếng, lấy khuỷu tay huých vào người anh, “Không đùa nữa, em muốn nấu cơm, anh đi thay quần áo nhanh lên nào.”
“Tuân mệnh, bà xã.” Nói cười xong, anh đi ra phòng bếp, cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận, nhớ tới lời giữa trưa chị nói với mình, nụ cười trên mặt anh nháy mắt đã biến mất.
Lúc ăn cơm, Phí Lăng Tuyên vui vẻ đem tất cả món ăn vợ nấu đều nhét vào bụng, còn nói muốn ăn nữa.
“Bà xã làm đồ ăn thật ngon nhé.”
Nghe được lời khen ngợi của anh, khóe miệng Hứa Tình Hoan hơi cong lên. Cô biết tay nghề nấu ăn của mình rất bình thường, so với tay nghề của anh, căn bản là còn kém cả một mảng lớn, nhưng mỗi lần cô xuống bếp, anh luôn ăn những món cô nấu như mỹ vị khó có được trên đời, làm cho cô có cảm giác mình cũng có chút thành tựu.
Nhìn thấy hạt cơm còn dính trên khóe miệng anh, cô giơ tay ra nhặt lấy, theo bản năng nhét vào miệng mình, quở trách anh.
“Sao hôm nay anh lại giống trẻ con vậy, cơm rơi ra đầy bàn rồi kia kìa?”
Nghe vậy, Phí Lăng Tuyên cúi đầu nhìn, lúc này anh mới phát hiện quả thật trên bàn đã rơi ra không ít hạt cơm, nụ cười trên miệng anh thoáng chốc cứng đờ, lại giương mắt lên nhìn cô, nụ cười mê người lại trở về trên môi.
“Không có cách nào, ai bảo bà xã làm đồ ăn ngon như vậy chứ, anh rất vui mừng, ăn quá nhanh, nên mới không cẩn thận rơi xuống đó.” Dừng một chút, anh lại nói tiếp:“Đúng rồi, bà xã, ngay mai anh phải tới Hongkong phỏng vấn, hai ngày sau mới trở về.”
“Không phải là anh vừa có một cuộc phỏng vấn vào sáng nay sao, nhanh như vậy mà tòa soạn đã để anh đi công tác rồi à.”
Tạp chí Thương Tình là tạp chí có quy mô và lịch sử lâu năm trong làng báo chí Đài Loan, anh vừa tốt nghiệp đại học đã đến đó làm biên tập viên, hơn một năm sau anh được ông chủ tòa soạn đánh giá cao, được thăng chức chủ biên, chuyên phụ trách phỏng vấn các doanh nghiệp hoặc những danh nhân kiệt xuất có cống hiến cho xã hội.
“Bởi vì Chị Giang có việc không thể đi được, mà ông xã của em có năng lực siêu cường, văn chương quá tốt, lại có mị lực siêu cấp, cho nên ông chủ mới có thể để anh đi chứ. Hôm nay ông ấy còn nói với anh, ông ấy không dám tin nếu tòa soạn thiếu anh thì sẽ như thế nào, vậy nên ông ấy quyết định tháng sau thăng chức tổng biên tập cho anh đấy.”
Lời nói khoe khoang của anh cô đã nghe quen rồi, nhưng nghe được câu nói cuối cùng của anh, cô thấy thật kinh ngạc và vui mừng.
“Anh được thăng chức tổng biên tập à.”
“Đúng vậy, có phải ông xã của em rất tuyệt vời không? Mới hai mươi chín tuổi mà đã được làm tổng biên tập của tạp chí Thương Tình rồi, từ khi tòa soạn thành lập đến nay anh chính là tổng biên tập trẻ tuổi nhất đó!” Phí Lăng Tuyên kiêu ngạo mà ưỡn ngực.
“Vì vậy hôm nay anh mới đặc biệt đến công ty đón em đúng không, muốn chúc mừng chuyện anh thăng chức à?” Hứa Tình Hoan lúc này mới hiểu được nguyên nhân tự nhiên hôm nay chồng lại chạy đến công ty đón mình.
“Ừ.” Lời đáp đó lộ ra một tia chột dạ.
Nhưng Hứa Tình Hoan không để ý đến, đứng dậy, cô hôn nhẹ xuống hai má anh.“Chúc mừng anh nhé.”
Tuy rằng anh rất thích khoe khoang trước mặt cô, nhưng anh đúng là một người có tài, hai mươi chín tuổi đã có thể trở thành tổng biên tập của một tòa soạn lớn như vậy, đó chính là sự khẳng định cho năng lực của anh.
Hiếm khi cô mới chủ động như thế, Phí Lăng Tuyên kinh ngạc cười híp mắt.
“Nếu có thành ý, em phải hôn vào đây mới đúng chứ.” Anh chỉ lên cánh môi mình, nói xong, anh đưa môi mình đến gần cô.
Ngượng ngùng mím chặt môi dưới, cô chủ động hôn lên môi anh như anh mong muốn.
Anh lập tức biến nó thành một nụ hôn sâu, phảng phất như đang muốn đem linh hồn của mình tiến vào người cô.
Hứa Tình Hoan thở gấp, mẫn cảm nhận thấy được nụ hôn hôm nay của anh rất mãnh liệt, cô nghĩ, có lẽ vì anh vui khi được thăng chức tổng biên tập, nên anh mới nhiệt tình đắm say như vậy.
Cô mỉm cười nhắm mắt lại, toàn tâm đón nhận nụ hôn nhiệt tình của chồng.
***
Đêm khuya, Hứa Tình Hoan ở trên giường trằn trọc, không thể đi vào giấc ngủ.
Kết hôn hơn một tháng, đây là đêm đầu tiên cô không được ngủ cùng chồng, không có thân thể ấm áp ấy ôm cô, cô thấy không quen.
Cô cầm lấy cái gối anh nằm ngủ ôm vào trong lòng, coi nó là anh. Nhắm mắt vào lại ép mình đi vào giấc ngủ, đã hai giờ sáng rồi, nếu cô không ngủ, ngày mai sẽ có một đôi mắt gấu trúc mất thôi.
Cái gối đó rất mềm, không giống thân thể rắn chắc ấm áp của anh chút nào, thế nên cô vẫn ngủ không được.
Rất muốn gọi điện thoại cho anh, nghe giọng nói của anh một chút, nhưng cô biết là không nên làm vậy, đã muộn thế này, chắc là anh đã ngủ rồi, hơn nữa lúc chạng vạng anh vừa gọi điện cho cô.
Tuy rằng cô không hay nói ra những lời yêu thương ngọt ngào, nhưng cô tin tưởng, tình yêu của cô với anh tuyệt đối không thua kém tình yêu mà anh dành cho cô. Thậm chí đôi khi cô còn nghi ngờ, nói không chừng cô còn yêu thương anh nhiều hơn anh yêu thương cô.
Bởi vì trước khi họ kết hôn, khi anh phải ra nước ngoài công tác, không thể ngày nào cũng gặp mặt nhau, cô luôn nhớ tới anh như bây giờ, thế nên những lúc anh đi công tác, trên mặt cô thường lộ ra hai mắt gấu trúc.
Triết Tự em trai cô từng nói, có thể gặp gỡ Phí Lăng Tuyên, chính là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của cô, bởi vì chỉ sợ đời này cô không thể gặp được người đàn ông nào hiểu cô và yêu thương cô sâu đậm như vậy.
Hứa Tình Hoan thừa nhận điều em trai nói là rất đúng, bởi vì trong đoạn tình cảm này, Lăng Tuyên thật sự đã dùng tất cả tình yêu của mình, bao dung cô, yêu thương chiều chuộng cô, mỗi khi ở bên anh, cô luôn cảm thấy mình được nuông chiều như một cô công chúa.
Anh biết được dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng của cô, kỳ thật đang cất dấu trái tim mềm yếu nhút nhát; Anh biết nhìn bên ngoài cô giống như người vô tình, nhưng thật ra là vì cô không biết biểu đạt cảm xúc của mình mà thôi.
Ngay cả bố mẹ đẻ của cô đã ly hôn và đều đã tái hôn với người khác, cũng chưa hiểu cô được như thế, họ luôn cho rằng cô không quan tâm đến họ. Nhưng họ đã sớm có gia đình riêng của mình rồi, làm sao còn quan tâm đến cô và em trai nữa.
Cô và em trai bị họ ghét bỏ quăng đến quăng đi, trong gia đình mới của bố mẹ hai chị em cô đều không được sống yên ổn, cho đến khi cô ra ngoài làm việc, thuê được một phòng ở, đưa em trai ra đó ở cùng mình, hai người mới coi như có được gia đình của mình.
Nhớ tới em trai, Hứa Tình Hoan bỗng nhớ đến đám cưới vào tháng trước, em trai đã chụp ảnh giúp cô và Phí Lăng Tuyên nhưng cô còn chưa rảnh để xem kỹ, dù sao cũng không ngủ được, vậy thì cô nên ngồi dậy xem một chút.
Hình như những tấm ảnh này Lăng Tuyên đã cất đi rồi, nhưng cô tìm trong mấy cái ngăn kéo ở phòng ngủ mà chưa thấy, cuối cùng cũng tìm được nó trong thư phòng.
Cô bắt đầu tìm ở ngăn kéo dưới cùng ở bàn làm việc, khi tìm đến ngăn kéo thứ hai, liền nhìn thấy cuốn album, cô vui mừng cầm nó lên, lại phát hiện ở dưới có một quyển sách nhỏ quen thuộc.
Kinh ngạc cầm lên, mở trang bìa ra và thấy chữ “Hộ chiếu” viết trên quyển sách nhỏ đó, ngoài ý muốn thấy được cái tên Phí Lăng Tuyên ở bên trong, cô giật mình, vội vàng nhìn lại ngày trên hộ chiếu. Còn chưa quá thời hạn mà!
Không phải là anh ấy đã đi Hongkong ư, hộ chiếu sao có thể ở đây được? Cô ngây ngẩn cả người. Không có hộ chiếu anh ấy muốn đi Hongkong như thế nào đây?
Chẳng lẽ anh đã lừa cô? Anh căn bản không đi Hongkong? Trên mặt Hứa Tình Hoan thoáng chốc hiện lên một chút tức giận.
Nhưng cô lại nghĩ đến tình cảm mấy năm qua của hai người, cùng với tình yêu sâu đậm mà anh dành cho cô, cô chợt phủ định ý tưởng này.
“Không phải như vậy, Lăng Tuyên không thể lừa cô được!” Từ khi họ quen biết đến nay, anh chưa bao giờ lừa gạt cô.
Vậy quyển hộ chiếu vẫn ở trong ngăn kéo này cô phải giải thích như thế nào đây? Dù sao không có hộ chiếu, anh căn bản không thể xuất cảnh.
“Đúng rồi, có thể là vì anh không tìm thấy hộ chiếu, anh nghĩ nó đã mất rồi, cho nên đã đi làm lại không nhỉ?” Hứa Tình Hoan rất nhanh đã nghĩ tới lý do này, nhưng cô chợt nghĩ, anh bất ngờ nhận được công tác ở Hongkong, làm sao có thời gian làm lại hộ chiếu được?
Không đến vài giây sau, cô lại nghĩ ra một lý do khác cho anh.
Cũng có thể là anh không tìm thấy hộ chiếu từ trước đó rồi, nghĩ mình đã làm mất, vì vậy anh đã làm lại. Bởi vì một năm anh ít nhất cũng phải ra nước ngoài phỏng vấn năm, sau lần, hộ chiếu rất quan trọng với anh, nếu không tìm thấy, đương nhiên phải đi làm lại ngay rồi.
Nghi ngờ trong mắt Hứa Tình Hoan dần dần biến mất, nhìn cuốn album ngày cưới của hai người, lại nhìn vào hộ chiếu của anh, cô nghĩ rằng, nhất định khi anh xem cuốn album này, không cẩn thận đè lên quyển hộ chiếu, mới có thể không tìm thấy.
Nghĩ như vậy, một tia nghi ngờ cuối cùng của cô cũng đã biến mất.