“Anh nói cái gì? Tro cốt bị trộm rồi sao?!” Nhận được tin của người quản lý linh cốt tháp, Phí Lăng Sương khiếp sợ.
“Đúng vậy, tầm bốn năm giờ chiều, có một cô gái tự xưng là Phí phu nhân đã lấy chìa khóa ở chỗ tôi, nói muốn nhìn Phí tiên sinh, tôi có việc vì vậy đã trực tiếp giao chìa khóa cho cô ấy để cô ấy tự đi thăm, kết quả là buổi tối khi tôi sắp tan tầm, mới phát hiện ra chìa khóa đó mình vẫn chưa cầm lại nên mới ra đó nhìn qua, tôi thấy cửa đặt tro cốt của Phí tiên sinh bị mở ra, mà bên trong lại không thấy tro cốt.”
“Cô gái kia tự xưng là Phí phu nhân à?” Phí Lăng Sương kinh ngạc lại hỏi:“Cô ấy trông như thế nào, anh còn nhớ rõ không?”
“Cô ấy rất đẹp, cao khoảng 165 cm, có một mái tóc đen thẳng dài ngang vai, mặc quần áo tối màu, có điều lúc đó sắc mặt cô ấy rất nhợt nhạt.”
Nghe anh quản lý kia hình dung như vậy, Phí Lăng Sương che miệng sợ hãi kêu, “Trời ạ, là Tình Hoan! Nhưng sao cô ấy có thể biết Lăng Tuyên ở đâu chứ?”
“Chuyện này…… Tôi cũng không biết. Phí tiểu thư, vậy tro cốt của Phí tiên sinh……”
“Tôi sẽ đi lấy về, cám ơn anh đã cho tôi biết.” Ngắt điện thoại, Phí Lăng Sương chống cái trán, nhất thời không nghĩ ra chủ ý gì. Lăng Tuyên không muốn cho Tình Hoan biết chuyện mình đã không còn trên đời này nữa, cho nên mới giấu giếm sự thật và còn ly hôn với cô ấy, rốt cuộc là ai đã chạy tới nói cho Tình Hoan chuyện này?
Còn nữa, Tình Hoan có thể mang tro cốt của Lăng Tuyên đi đâu đây?
Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Tình Hoan, nhưng không ai trả lời.
Điện thoại không thông, cô đành trực tiếp đến chỗ ở của Tình Hoan và em trai mình để tìm.
Ấn chuông cửa rất lâu mà vẫn không thấy ai ra mở cửa. Khi cô đang muốn rời đi, thì mới thấy Hứa Triết Tự kéo hành lý vừa trở về.
“Em là Triết Tự?” Nhìn nửa ngày, Phí Lăng Sương mới nhận ra chàng trai trước mắt này là em trai Hứa Tình Hoan. Cô vội vàng nắm lấy cánh tay anh, “Chị em Tình Hoan đâu?”
Khi thấy rõ người đứng trước cửa nhà mình là chị của Phí Lăng Tuyên, anh lập tức gương mặt cả giận nói:“Chị tìm chị tôi làm gì? Chị tôi đã hoàn toàn không có liên quan gì đến Phí gia nhà các người nữa rồi!”
Đối mặt với vẻ mặt thù hận của anh, Phí Lăng Sương cười khổ than nhẹ một tiếng, “Lăng Tuyên đã qua đời tám ngày trước rồi, không hiểu được Tình Hoan biết chuyện này từ đâu, thế nên chiều nay đã chạy tới linh cốt tháp, mang tro cốt của em chị đi rồi.”
“Anh ấy đã qua đời? Có chuyện gì vậy?!” Hứa Triết Tự giật mình trừng lớn mắt. Không phải anh ấy còn rất trẻ sao?
Nếu Tình Hoan đã biết rồi, vậy việc này không cần giấu giếm làm gì nữa, cô đem chuyện em mình bị bệnh rồi chọn cách chia ly nói hết ra.
Nghe xong, Hứa Triết Tự khiếp sợ thật lâu nói không ra lời, mãi đến khi Phí Lăng Sương lên tiếng thúc giục anh.
“Em mở cửa nhanh lên, chị xem Tình Hoan có ở bên trong không?”
Anh vội vàng hoàn hồn, mở cửa nhà ra, nhưng tìm khắp nhà vài lần, cũng không thấy chị mình đâu.
“Có lẽ chị ấy chưa về đây.”
“Nguy rồi, thế thì cô ấy mang theo tro cốt của Lăng Tuyên chạy đi đâu rồi?
Cho đến buổi chiều ngày thứ ba, Phí Lăng Sương và Hứa Triết Tự mới đồng thời nghĩ ra bọn họ đã quên một nơi rất quan trọng mà chưa tìm đến.
Bởi vậy, hai người vội vàng đuổi tới chỗ ở của Phí Lăng Tuyên và Tình Hoan sau khi họ kết hôn.
Phí Lăng Sương lấy ra cái chìa khóa mà khi còn sống em trai đã đưa cho, mở cửa vào nhà.
Mới bước vào cửa, bọn họ liền biết Hứa Tình Hoan trở về nơi này, bởi vì bọn họ nghe thấy được âm thanh truyền đến từ trong cửa phòng đang mở rộng.
“Em lạnh lắm, Lăng Tuyên à, sao anh không ôm chặt em thêm một chút đi? Đúng rồi, em đã quên nấu cơm, có phải anh đói bụng rồi không? Cho nên mới không có sức ôm em, anh chờ một chút nhé, em……”
Lúc này một tiếng nói nghẹn ngào chợt tiến vào, “Chị!”
Hốc mắt Hứa Triết Tự đã đỏ lên, đau lòng nhìn chị đang ôm bình đựng tro cốt thì thào một mình.
Hứa Tình Hoan chỉ ngẩng đầu lên nhìn em một cái, rồi lại nhìn xuống cái bình trong lòng, “Chờ anh ăn no mới có sức ôm em được, bây giờ em phải đi nấu cơm đây.”
Cô buông bình tro cốt đó xuống, mới đứng dậy, liền thấy Phí Lăng Sương giơ tay ra muốn lấy, cô lại lập tức ôm chặt nó vào lòng, khuôn mặt tiều tụy phẫn nộ trừng mắt nhìn.
“Chị muốn làm cái gì?”
“Tình Hoan, đừng như vậy, đặt bình tro cốt của Lăng Tuyên xuống đi có được không? Em như vậy, nếu Lăng Tuyên thấy được sẽ không ngủ yên đâu.” Thấy cô biến thành bộ dáng này, Phí Lăng Sương không nhịn được khóe mắt đã ẩm ướt, lại vẫn cố nén nước mắt lại không cho nó chảy ra.
Cô không thể khóc vào lúc này được, bởi vì nhất định khi Tình Hoan biết được tin Lăng Tuyên mất đã phải chịu đả kích rất lớn rồi, nên mới có thể thất thường thế này, cô phải trấn tĩnh, sau đó còn phải dùng biện pháp ổn định cảm xúc của Tình Hoan.
Hứa Tình Hoan tức giận hét lên với cô. “Bình tro cốt cái gì chứ? Lăng Tuyên vẫn còn sống rất khỏe mạnh, sao chị lại rủa anh ấy như thế? Chị đi đi, tôi không muốn nhìn thấy chị!”
“Chị, hãy tỉnh táo một chút, anh rể đã không còn nữa, em biết chị rất thương tâm, nhưng –” Hứa Triết Tự còn chưa nói hết câu, đã khiến chị mình lên cơn tức giận.
“Câm mồm! Ai nói anh ấy đã chết? Ngay cả em cũng nguyền rủa anh ấy như vậy hả, em cũng cút ra ngoài cho chị, đi ra ngoài, đi ra ngoài, cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa, đều cút hết cho tôi –” Hứa Tình Hoan nổi giận rít gào.
Thấy cảm xúc của cô không khống chế được, Phí Lăng Sương vội vàng trấn an nhẹ nhàng, “Được được được, em đừng kích động, chúng ta đi ra ngoài, chúng ta đi ra ngoài đây.” Liên tục nói hết câu, cô quay sang nhìn Hứa Triết Tự ý bảo nên chậm rãi rời khỏi phòng.
“Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chị em giống như thần trí không rõ nữa rồi.” Anh lo lắng không biết phải làm sao.
Trầm ngâm một lúc, Phí Lăng Sương mới nói: “Em cứ ở trong này với cô ấy nhé, chị về bệnh viện lấy thuốc an thần và một vài loại thuốc khác rồi đến đây.”
Cho dù Phí Lăng Sương mang thuốc từ bệnh viện tới, vẫn không có cách nào đến gần Hứa Tình Hoan, bởi vì chỉ cần bọn họ đi lại gần cô, cô liền cuồng loạn đẩy bọn họ đi, nghĩ rằng bọn họ muốn đến cướp bình tro cốt trong lòng mình.
Đã giằng co ba, bốn giờ rồi, thấy trên mặt cô bỗng đỏ ửng lên không bình thường, Phí Lăng Sương nghĩ có khả năng cô đã bị sốt rồi, hơn nữa cô luôn nói Lăng Tuyên ôm chặt mình, nhưng giờ phút này, căn bản cô không thể nghe vào lời khuyên của bọn họ.
Phí Lăng Sương và Hứa Triết Tự chỉ có thể ở trong phòng khách lo lắng suông.
“Không thể cứ chờ đợi như vậy được, không bằng em cứ vọt vào, sau đó lấy bất kỳ thứ gì đó đánh cho chị ấy bất tỉnh.” Hứa Triết Tự lo lắng đi đi lại lại, nghĩ ra biện pháp này.
“Không được, nhỡ chẳng may em làm cô ấy bị thương nặng thì làm sao bây giờ?” Phí Lăng Sương lắc đầu phủ quyết.
“Em đã từng học võ rồi, xuống tay sẽ có đúng mực, không làm – mới nói một nửa, anh liền nhìn thấy chị mình ôm bình tro cốt nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, bước đi lảo đảo không vững, gần như lúc nào cũng có thể té ngã, anh chạy nhanh tới đỡ chị mình.
Hứa Tình Hoan đẩy tay anh ra, vẻ mặt đề phòng càng ôm chặt bình tro cốt trong tay hơn, trừng mắt nhìn anh.
“Em muốn làm gì?”
“Em chỉ đỡ chị thôi mà. Chị, chị muốn đi đâu?” Thấy chị vẫn đi ra ngoài, anh cũng đi theo phía sau.
“Chị muốn đi mua đồ ăn nấu cho Lăng Tuyên ăn, anh ấy đã đói rồi, cho nên mới không có sức để ôm chị.” Giọng cô suy yếu giống như đang nói mơ.
Nghe vậy, Mắt Hứa Triết Tự lại đỏ lên. “Em đi cùng chị.”
Phí Lăng Sương nói ra anh mới biết nguyên nhân trước đây anh rể muốn ly hôn với chị, hiểu được Phí Lăng Tuyên đã phải dụng tâm một cách khổ sở, nhưng cũng thầm oán anh ấy không nên giấu giếm bệnh tình với chị, một người một mình chết đi, nếu anh ấy có thể thẳng thắn nói với chị, thì bây giờ chị sẽ không phải chịu đau đớn quá lớn như thế.
Vì lúc trước nghĩ anh phản bội mình, chị đã bị thương tổn rất sâu, kết quả, kết quả là, lại phát hiện sự thật như thế này, cũng khó trách trong thời gian ngắn chị không thể chịu nổi nên thần trí mới thất thường.
Hứa Tình Hoan nhíu mày trừng mắt nhìn, “ Không phải em muốn cướp Lăng Tuyên đi chứ?”
“Không, em sẽ không cướp anh ấy, em cam đoan, em đi giúp chị nấu đồ ăn được không?” Hứa Triết Tự ôn nhu dỗ cô.
Cô nhìn em trai, lại nhìn bình tro cốt trong lòng.
Thấy chị gần như có chút dao động, anh nói nhanh: “ Đúng rồi, chị cứ ôm anh rể như thế, sẽ không thể nấu cơm đâu, em có thể giúp chị, như vậy chị sẽ không vướng bận khi nấu ăn.”
“…… Được rồi.” Vừa nói xong, thân mình mềm yếu của Hứa Tình Hoan thoáng chốc đã đổ xuống, hai ngày qua không ăn không ngủ, thể lực của cô rốt cục cũng không chống đỡ nổi nữa, nhắm mắt lại, hai tay vẫn chặt chẽ ôm lấy bình tro cốt, không chịu buông tay.
Hứa Triết Tự nhanh tay lẹ mắt đã kịp đỡ cô.
“Chị!”
“Triết Tự, em bế cô ấy nằm lên sô pha đi, để chị xem cô ấy thế nào.” Kiểm tra cho cô một lúc, vẻ mặt Phí Lăng Sương nghiêm túc nói: “Cô ấy thật sự đã bị sốt rồi, chúng ta phải mau chóng đưa cô ấy đến bệnh viện để điều trị thôi.”
“Rốt cuộc các người đã đem giấu Lăng Tuyên đi đâu vậy? Trả lại anh ấy cho tôi, trả lại cho tôi!” Hôn mê một ngày một đêm, vừa mới tỉnh lại, Hứa Tình Hoan phát hiện ra không thấy bình tro cốt đâu, điên cuồng tìm xung quanh.
Thấy chị mình tìm khắp nơi từ dưới giường đến trong nhà vệ sinh, rồi lại mở từng ngăn tủ ra, ngay cả ngoài cửa sổ cũng không buông tha, còn muốn trèo ra ngoài tìm, Hứa Triết Tự sợ tới mức chạy nhanh tới kéo chị về.
“Chị à, chị bình tĩnh một chút đi, anh rể đã chết rồi, anh ấy không còn trên thế giới này nữa đâu!” Anh nghĩ ngủ một ngày một đêm, có thể làm chị tỉnh táo một chút, không nghĩ tới khi chị tỉnh lại vẫn là thế này.
Nghe vậy, cô phẫn nộ mắng.
“Em nói bậy! Hai ngày trước rõ ràng là anh ấy còn ở cùng chị mà, còn ôm chị nữa, làm sao có thể chết được? Em đi đi, chị không muốn nhìn thấy em, em còn nguyền rủa Lăng Tuyên nữa, em là người xấu, em là người xấu!” Vừa mắng cô vừa đi về phía cửa phòng, muốn ra ngoài tìm Lăng Tuyên của mình.
“Chị! Chị chưa khỏi bệnh mà, còn muốn đi đâu?” Hứa Triết Tự vội vàng tiến lên ngăn chị mình lại, không cho chị đi ra ngoài.
“Chị không có bệnh, em mới bị bệnh, nói năng lung tung.” Cô kích động đẩy em mình ra, một lòng thầm nghĩ đi ra ngoài.
Hứa Triết Tự ôm chặt lấy chị, “Chị — chị không cần như vậy, em biết anh rể khiến chị thương tâm muốn chết, không thể tiếp nhận được, nhưng nếu anh rể ở trên trời có linh, nhìn thấy chị như bây giờ, nhất định anh ấy sẽ rất luyến tiếc, chị tỉnh lại đi có được không? Đem nước mắt khóc đi ra, trong lòng chị sẽ thấy thoải mái một chút.”
Nghe thấy em mình không ngừng nguyền rủa ông xã chết, lần này Hứa Tình Hoan cuồng nộ nâng tay không ngừng đấm vào em trai. “Lăng Tuyên không chết, anh ấy không chết, em lại dám nguyền rủa anh ấy, chị sẽ đánh chết em, đánh chết em!”
Phí Lăng Sương vừa đi đến, nhìn thấy Hứa Triết Tự đang đứng yên, im lặng để chị mình đánh.
Cô lập tức bảo y tá mang thuốc an thần tới, tiêm cho Tình Hoan, không lâu sau, Tình Hoan đã mê man.
Đêm đó khi Hứa Tình Hoan tỉnh lại, cũng không cãi lộn nữa.
Cô giống như cái xác không hồn, không nói một lời, không nói không cười, không ăn không ngủ, mấy ngày sau đều là như vậy.
“Cô ấy nhất thời không thể thừa nhận sự thật Lăng Tuyên đã chết nên mới có thể như vậy, đây là một loại trốn tránh, chờ một thời gian nữa, có lẽ tình trạng của cô ấy sẽ tốt hơn.” Phí Lăng Sương kiên nhẫn trấn an Hứa Triết Tự đang đau lòng vì chị.
“Vậy phải đợi bao lâu? Cũng đã bảy ngày rồi!” Giọng của anh bởi vì lo lắng mà tăng cao. “Em nghe nói có một liệu pháp thôi miên, có thể dùng phương pháp thôi miên để làm người ta quên đi một số chuyện đau khổ, có thể dùng phương pháp này để chị em quên đi đoạn kí ức đau khổ đó không?”
“Quả thật là đã có người sử dụng phương pháp thôi miên này, làm cho người ta quên đi những gì quá đau khổ, nhưng phương pháp đó rất nguy hiểm, một khi người bị thôi miên phải chịu kích động lớn, hoặc là trong lúc vô ý đã giải được chuyện thôi miên lúc trước, trí nhớ trước đây nháy mắt trào ra. Chỉ sợ cô ấy sẽ không thể chịu nổi, làm cho tinh thần cô ấy sụp đổ.”
Nắm tay đấm mạnh vào vách tường, đối mặt với biểu tình ngây người như khúc gỗ của chị, anh lại đau lòng không chịu nổi.
“Nhưng chị ấy cứ như bây giờ là tốt à? Chị ấy căn bản không giống người đang sống, linh hồn như đã không còn ở thân thể nữa rồi.”
“Đấy là cô ấy tự cô lập bản thân, không muốn chấp nhận sự thật Lăng Tuyên đã chết, chúng ta lại cho cô ấy một chút thời gian, chuyện này không thể vội vàng được.”
“Vậy chị nói cho em biết, còn cần bao lâu nữa?”
“Ít nhất…… Lại một tháng.”
Cuối cùng, ngay cả một tháng Hứa Triết Tự cũng không thể đợi được nữa.
Bởi vì một ngày khi anh ra ngoài làm việc trở về, đã thấy Hứa Tình Hoan đang dùng sức đập đầu mình vào tường, làm cho bức tường vốn là màu trắng giờ đã nhiễm vết máu đỏ tươi.
“Chị, chị đang làm cái gì!” Anh khiếp sợ giữ chặt chị, nhưng cô dùng sức quá lớn, làm anh không thể kéo lại được. “Cô còn không đi tìm bác sĩ nhanh lên!” Anh tức giận hét lớn với cô y tá đang ngây ngốc đứng bên cạnh.
“Ách, vâng.” Cô y tá bị dọa cho sợ hãi lúc này mới hoàn hồn, vội vàng chạy ra ngoài.
“Chị, đừng thương tổn chính mình như thế, mau dừng lại đi!” Không thể ngăn cản hành động của cô, anh đau lòng vươn tay che giữa cái trán chị mình với bức tường, thừa nhận cô đang dùng hết toàn lực va chạm vào, bàn tay thoáng chốc đau đến run lên.
“Đầu tôi đau quá, đau đến mức sắp nứt ra rồi.” Máu từ trán cô chảy vào mắt, làm mắt cô đau đớn, nhưng càng thống khổ hơn là, giờ phút này đầu cô đang đau đớn kịch liệt, cô thầm nghĩ phải dùng sức bỏ đi sự đau đớn đó.
Nhân lúc cô đang nói, Hứa Triết Tự vội đứng chắn trước người cô, dùng sức ôm cô vào ngực, đau lòng không biết nên làm thế nào mới có thể giảm bớt đau đớn của cô.
Chờ một lúc sau, khi bác sĩ đến tiêm thuốc an thần cho chị mình, nhìn chị mình cho dù đang mê man bất tỉnh vẫn nhíu chặt mày, anh đã có quyết định dứt khoát.
Phải làm chị quên đi nỗi bi ai trong quá khứ này, mới có thể làm cho chị bình an sống sót được.