"Đẹp thì đẹp, nhưng mà cô không cảm thấy nó lộ quá sao, lão đại mà biết có thể để cho cô mặc nó không?"
"Như vậy có là gì, cứ theo cái này mà làm cho tôi, cậu có thể may được không?"
Cái áo cưới này Triển Thất rất thích, bây giờ chỉ xem xem nhà thiết kế này có thể may ra được không thôi.
"Có thể, chắc chắn có thể, tiểu thư, cô rất có thiên phú, có thể bán cho tôi bản thiết kế này không."
"Tôi sẽ cho cậu biết phải dùng loại vải nào, chuyện bán bản thiết kế là điều không có khả năng, chỉ là tôi có thể trả cho cậu khoản tiền còn lại, bảo đảm là cậu cũng chưa từng thấy qua."
"Thật sự? Tôi tên là Đới Duy, không biết quý danh của tiểu thư là gì?"
"Bây giờ tôi muốn nhìn thành ý của cậu, cái áo cưới này phải có vào năm ngày sau, nếu như tôi hài lòng thì sau này chúng ta sẽ nói chuyện sau, năm ngày sau tôi sẽ đến đây lấy."
Sau khi Triển Thất nói là có thể cung cấp cho cậu ta những mẫu áo khác việc này khiến cho ánh mắt của nhà thiết kế Đới Duy phát sáng, chỉ là cậu ta rất hiểu nếu như bây giờ cậu ta không may ra áo cưới thì Triển Thất sẽ không tin cậu ta, cho nên cũng không còn bắt chuyện với Triển Thất nữa mà là cầm lấy bản vẽ đi ra ngoài chọn người và loại vải thích hợp để may gấp.
Sự say mê trong mắt của cậu ta làm cho Triển Thất khâm phục, hơn nữa cô còn muốn kiếm tiền ở một lĩnh vực khác, sau này cô và cậu ta mở tiệm áo cưới, phải biết rằng người đến đây lựa áo cưới cũng không phải người bình thường, đến lúc đó mở một câu lạc bộ dành cho phái nữ đểnắm bắt phu nhân thượng lưu đến, như vậy sau này muốn thăm dò tin tức gì cũng sẽ dễ dàng hơn.
"Thất thất , sau này khi tôi kết hôn thì tôi cũng muốn cô thiết kế cho tôi."
"Dĩ nhiên, nhất định phải để cho cô trở thành cô dâu đẹp nhất."
"Chỉ là Thất Thất, tôi mặc cái áo cưới này như vậy có phải là nên để cho Lão đại và Thích Thiên chọn một chút hay không."
"Tôi nghĩ xong rồi, bây giờ chúng ta đi chọn mua vải, sau đó mình sẽ trở lại, tôi sẽ đích thân thiết kế được không nào."
"Nhưng mà còn kim khâu, chỉ khâu, tôi vốn không có nha, hơn nữa bây giờ may quần áo có còn kịp không."
"Ngốc, bây giờ không phải là có máy may sao, trở về tôi sẽ nói Đới Duy mượn một cái về cho chúng ta dùng, việc này vô cùng đơn giản, học thì sẽ biết thôi."
Bây giờ không có nhiều người sử dụng máy may, cửa hàng may mặc truyền thống vẫn còn may tay, hôm nay sau khi cô nhìn thấy cửa hàng áo cưới của Đới Duy thì mới nghĩ đến.
Ba người các cô đi dạo cả một ngày mua được rất nhiều vải may, chẳng những may quần áo cho Văn Nhân Mạc, cô còn nghĩ thiết kế cho mình một cái, bây giờ mỗi ngày mặc áo dài đi tới lui rất bất tiện. Bây giờ Văn Nhân Mạc cái gì cũng không để cho Triển Thất làm, cho nên cô nhàn rỗi vô cùng buồn chán, sau lần trước nấu cơm thất bại thì lại một lần nữa tập trung hứng thú vào may quần áo, mấy ngày nay Văn Nhân Mạc bận rộn nhiều việc mỗi ngày đều đến khuya mới trở về.
Triển Thất dùng thời gian cả ngày để chuẩn bị, đầu tiên là vẽ bản thiết kế cho tốt, sau đó cắt vải, cô phát hiện đây này đúng là một công việc cần có kỹ thuật cao, so với cầm súng giết người càng khó hơn. Tiếp đó Diêm Xuyên đến chỗ Đới Duy cầm một cái máy may vể, cô lại bắt đầu may đồ.
"Cô xem, xỏ chỉ qua chỗ này, phía trên chỗ này cũng xỏ một sợi chỉ, sau đó để nơi cần may vào đây, theo hướng dẫn là đạp lên bàn đạp ở phía dưới, khi bánh xe ở bên cạnh quay là được rồi."
"Huỵch...... huỵch...."
Loại máy may kiểu cũ này Triển Thất chưa từng dùng qua, chỉ là Đới Duy đã viết phương pháp sử dụng ở bên trong, cho nên cô chỉ cần làm theo là được.
"Oa, cái này thật vui nha, một lần may như vậy hơn may tay trước đây nha."
"Đúng vậy, cô cũng đến đây làm thử đi."
Tiễn Kỳ cũng học bộ dạng của Triển Thất lấy một miếng vải thử một chút, không nghĩ tới đơn giản như vậy vừa học liền biết. Vì thế hai người các cô trước đó cắt vải cho thật tốt rồi đặt vào máy may bắt đầu may, vốn tưởng rằng rất nhanh sẽ xong, không ngờ lại xuất hiện vấn đề, lúc nãy lấy một miếng vải khá lớn, máy may rất nhanh ở trên chạy nhưng mà một chuyến, nhưng mà bây giờ muốn bắt đầu may ống tay áo, may biên, cổ áo và những phần nhỏ, nhưng mà còn phải may theo đường biên, cái này khó khăn, mỗi lần đều chạy lệch qua.
Máy may này nói khó thì cũng không khó mấy, chỉ cần có người dạy thì rất dễ dàng mà bắt đầu, nhưng mà cũng không có dễ, liền nói chạy thẳng một đường thì không phải việc khó. Cho nên hai người các cô cũng không có may xong một bộ nào.
"Ôi, mệt chết tôi rồi, Thất Thất, không phải cô nói việc này không khó sao, tại sao tôi cảm thấy làm sao cũng không học được nha."
"Cái đó, đúng là học không khó, chỉ là muốn thành thạo thì vẫn còn một chút thời gian nữa, ngày mai chúng ta sẽ từ từ mà may."
Như vậy hai người các cô kết thúc với kết quả thất bại, đợi đến ngày hôm sau ba người lại đi đến bên cạnh máy may bắt đầu thử lại, có kinh nghiệm của ngày hôm qua nên hôn may đã thành thạo hơn, cho dù nói như thế nào , thì cũng đạ chạy thẳng được. Hai người các cô ở bên cạnh may đồ, Long Mai cũng không có ngồi không, cô ngồi tháo chổ mà hai cô ấy đã khâu sai ra, vải không xài nữa thì cắt sửa lại một chút, cứ làm đi làm lại như vậy đến buổi tối.
"Các người đang làm cai gì đấy."
"Lão đại, Thích Thiên các người đã về sao."
"Thích Thiên, đến đây xem em may quần áo cho anh này."
Bây giờ trời đã có chút đen lại, Văn Nhân Mạc và Thích Thiên đã trở lại trước một ngày, cho nên đi tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy hai người các cô, vừa hỏi thì biết được hai ngày nay hai người đều ở chung với nhau, làm cái gì đó rất thần bí, cho nên hai người bọn họ đi qua.
"Quần áo? Thật sự là em làm."
Thích Thiên có chút vui vẻ nhìn Tiễn Kỳ nghi ngờ hỏi, anh biết trõ tính tình của Tiễn Kỳ, cho nên không bao giờ nghĩ tới để cho cô làm việc này, mà Văn Nhân Mạc cũng giống vậy, nếu như anh là cô, có thể cùng phụ nữ bá vai uống rượu.
"Lão đại, anh cũng mặc thử xem, đây là đồ mà ngày kết hôn chúng ta sẽ mặc."
"Đúng đó, mau tới đây thử xem, tôi và Thất Thất đã may đến ba ngày lận đấy."
Mặc dù Văn Nhân Mạc và Thích Thiên không nghĩ là sẽ để cho các cô làm cái này, nhưng mà bây giờ đã may xong thì vẫn rất vui vẻ, chạy nhanh đến lấy mặc thử.
"Hả? Tay áo ở đâu vậy?"
"Đừng nói là chưa có may tay áo nha?"
Hai người bọn họ lấy thử liền phát hiện vấn đề, đầu tiên là Văn Nhân mạc không tìm thấy tay áo ở đâu, Triển Thất đi qua mới phát hiện, ba ngày này may cái này có chút bực mình, hơn nữa do Tiễn Kỳ hối dùng máy may nên cô liền tăng tốc độ, có lẽ không cẩn thận may luôn ống tay áo.
"Lão đại, anh ăn cơm chưa? Em dẫn anh đi ăn cơm nha/"
Triển Thất không nghĩ tới lại có một lần mất mặt như vậy, có lẽ kiếp này mấy loại nấu cơm, may quần áo gì đó không có thích hợp với cô. Chỉ là như vậy cũng không mất mặt lắm, cho nên nhanh chóng chuyển chủ đề lôi kéo Văn Nhân Mạcrời đi, bộ quần áo kia cũng bị cô hung hăng ném vào trong góc.
Thích Thiên ở bên này tốt hơn một chút, nói như thế nào thì tay áo cũng không có bị may luôn, chỉ là lúc Tiễn Kỳ may quần áo có hơi lệch một chút, cho nên một tay áo rất rộng, một tay áo rất chật, còn là một dài một ngắn, sau khi nhìn thấy Triển Thất kéo Văn Nhân Mạc đi thì cô cũng quyết đoán cởi cái đồ mất mặt này ra rồi kéo Thích thiên đi ăn cơm.
Cứ như vậy, kế hoạch muốn may quần áo vì người mình yêu của các cô cũng bị ngâm nước nóng.
"Cái áo đó nhìn rất đẹp tháo chỉ ở tay áo ra là được mà."
Văn Nhân Mạc thấy dáng vẻ Triển Thất rầu rĩ không vui muốn an ủi, anh thật tình không biết an ủi người như thế nào
"Ngày mai em sẽ đến tiệm may tìm người may gấp một cái, đúng rồi, gần đây có chuyện gì sao, mỗi ngày đều trở về muộn như vậy."
"Ngày mai sẽ có kết quả, hôm nay đi ngủ trước, đừng nghĩ nhiều như vậy, yên tâm ngồi chờ làm cô dâu đi."
Nếu như Văn Nhân Mạc không cho cô biết như vậy nhất định có lý do của anh, có lẽ cô nên nghĩ làm sao để xử lý bộ quần áo kia.
Ngày hôm sau ba người các cô đến cửa hàng của Đới Duy, giao bản vẽ cho cậu ta để cho anh may gấp áo cưới, cũng giống như trước khi thấy quần áo của chú rể của Triển Thất thì cậu cũng vô cùng say mê, mấy ngày nay cậu cũng biết Triển Thất là vợ sắp cưới của Thẩm đại soái nổi tiếng ở bến Thượng Hải, ánh mắt nhìn Triển Thất cũng không giống người khác.
Mặc dù nói địa vị của người nước ngoài ở Trung Quốc rất cao, nhưng đó cũng chỉ là loại người có thế lực có bối cảnh thôi, loại giống như cậu ta không có chỗ dựa vì ước mơ mà cố gắng thì sẽ rất khó hòa nhập được, bây giờ nếu như có thể lôi kéo được Triển Thất như vậy sẽ không còn như trước nữa, Triển Thất cũng không có phản đối, đây vốn dĩ là chuyện lợi dụng lẫn nhau, cô bị lợi dụng thì cũng chứng tỏ rằng cô còn có giá trị, nếu như ngươi không phải thiên tài thì không phải sẽ mặc kệ ngươi sao.
Cuối cùng cũng giải quyết được chuyện này, Triển Thất cũng ngoan ngoãn ở Phủ đại soái chờ một ngày, nói chuyện phiếm, cho cá ăn, ngắm hoa chờ lấy chồng.
"Aizz, thật sự là người không thể ngồi yên, một ngày mà không có việc gì làm thì cả người liền khó chịu."
"Đúng vậy, thật khâm phục những cô thiên kim tiểu thư kia, mỗi ngày đều chờ như vậy không thấy chán sao?"
"Làm sao có thể, đi tìm một quyển sách đọc không phải là được rồi sao, hai người các cô là con gái, không nên lúc nào cũng nghĩ muốn đánh đánh giết giết được."
Triển Thất và Tiễn Kỳ thuộc dạng người không chịu ngồi yên, đặc biệt là Tiễn Kỳ, đây chính là lão đại của bang phái lớn, cho nên chờ như vậy chính là muốn mạng của cô, hạ quyết tâm lúc kết hôn liền đi ra ngoài với Thích Thiên, nếu như Thích Thiên không dẫn cô theo, cô sẽ trở về quan ngoại, ở đó có một đám anh em đang chờ cô đấy. Tính tình của Long Mai tương đối lạnh nhạt cho dù lúc quản lý Long Hổ môn cũng thích mỗi ngày tìm thời gian rảnh để đọc sách, cho cô ấy một quyể sách thì có thể đọc cả ngày.
"Còn ba ngày nữa sẽ kết hôn hai người các cô có cảm giác gì vậy, hồi hộp căng thẳng không? Vui vẻ không?"
Bây giờ Long Mai hâm mộ ghen tị oán hận đối với hai người các cô, vốn dĩ nói là ba người bọn họ sẽ cùng nhau kết hôn, vậy mà hai người họ lại có thể bỏ cô lại.
"Ha ha, muốn biết hả? Cô cũng kết hôn là được rồi."
"Biến, tôi còn là hoàng hoa đại khuê nữ (cô nương trong sáng, mới lớn), nào có không biết xấu hổgiống như hai người các cô."
"Không biết xấu hổ? Cô là không ăn được nho liền nói nha chua đi."
"Nếu không tôi trực tiếp để cho Diêm Xuyên cưới cô nha, chúng ta cùng nhau kết hôn."
Tiễn Kỳ và Long Mai thích nhất là cãi nhau, lúc này Triển Thất nhàm chán nên cũng tham gia vào.
"Dù sao cũng không cần, tôi không muốn ép buộc, vẫn là thuận theo tự nhiên tốt hơn. Chỉ là Thất Thất, cô nên quan tâm đến Nam Cung Ngọc, tôi nghe Diêm Xuyên nói lần trước chúng ta bị bắt ở bến Thượng Hải thì về sau cậu ta luôn ngẩn người, giống như là có rất nhiều tâm sự vậy."
Sau khi Long Mai nói xong, Triển Thất mới nhớ đến quả thật gần đây cậu ta có rất nhiều tâm tư, chẳng lẽ là do chuyện trong nhà sao?
"Cô có nghe Diêm Xuyên nói là tại sao không?"
"Vậy sau này cô và Kỳ Kỳ phải bỏ thời gian ra để giúp tôi đó."
"Được, mau nói cho tôi biết là chuyện gì xảy ra đi."
"Diêm Xuyên nói là sau khi cậu ta ở bến Thượng Hải gặp được Sở Yên thì cứ như vậy, hơn nữa anh ấy còn từng thấy qua cậu ta thường xuyên vụng trộm nhìn ảnh chụp của Sở Yên mà lần trước cô mua."
"Ha ha, thì ra tên nhóc này tư xuân, tôi là một lão đại thất bại nha, chờ chị gả đi xong, sau đó sẽ giải quyết chuyện chung thân đại sự cho hai người."
"Ai mượn cô ——"
"Triển tiểu thư, đây là thư mà đại soái gửi cho cô."
Lúc các cô đang cãi nhau thành một đoàn thì bị cấp dưới cắt ngang, Triển Thất nghi hoặc nhận thư, kỳ lạ Văn Nhân Mạc làm sao lại đưa thư cho cô, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao? Vội vàng mở thư ra, phía trên chỉ có vài chữ.