Triển Thất rất nghi ngờ, Văn Nhân Mạc hẹn gặp cô chẳng lẽ là chuyện giải quyết Thanh Long bang?
Lập tức không chút do dự đi tới, thư này là do Văn Nhân Mạc tự tay viết, hơn nữa hai người cũng sử dụng ám hiệu nên không sợ là thư giả.
“Lão đại.”
“Ừ, ngồi xuống trước.”
Khi Triển Thất đến Thanh Long bang ở đó đã có rất nhiều người, một mình Văn Nhân Mạc ngồi ở vị trí hàng đầu, Thích Thiên ngồi ở bên cạnh, bây giờ hai người đã lộ ra dáng vẻ ban đầu. Văn Nhân Mạc không để ý những ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc của mấy người phía dưới trực tiếp kéo Triển Thất tới bên cạnh mình, mà thân phận hiện tại của Triển Thất là phế vật đại tiểu thư của Chu Tước môn, hành động này của Văn Nhân Mạc khiến cả một đám người triệt để u mê, nhưng anh không ngại, ở trong lòng anh Triển Thất mới là bảo bối quan trọng nhất. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Các người xuống chuẩn bị trước đi, ba ngày sau là ngày ta đại hôn, đồng thời cũng là lú ta chính thứctiếp quản Thanh Long bang.”
“Vâng, bang chủ.”
“Lão đại?”
Những người đó tuy nghi ngờ nhưng không ai dám nói một chữ không, Văn Nhân Mạc ra lệnh một tiếng không dám nói hai lời lập tức lui xuống. Thích Thiên cũng lui ra ngoài, chỉ còn lại Triển Thất với Văn Nhân Mạc ở lại, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, có thể thấy được lúc nãy đó trải qua một trận chém giết.
“Thác Bạt Dã đã biết được thân phận của bọn anh, bọn hắn chuẩn bị động thủ với anh cho nên anh quyết định ra tay trước để chiếm lợi thế, hai ngày này không cần một mình hành động bọn hắn có thể sẽ ra tay với em, hơn nữa còn là lúc tổ chức hôn lễ của chúng ta ---“
“Không cần nói gì hết, sau này dù xảy ra chuyện gì chúng ta cùng nhau chia sẻ.”
“Được.”
Văn Nhân Mạc muốn cho Triển Thất một hôn lễ long trọng mỹ mãn, nhưng bây giờ buổi kết hôn kia nhất định sẽ là một trận chém giết, anh cảm thấy rất có lỗi với Triển Thất, làm gì có ai thích trong lễ cưới của mình thấy máu chứ. Triển Thất biết tâm tư của Văn Nhân Mạc, cô không ngại, chỉ cần hai người có thể ở cùng một nơi là tốt rồi, đã có người muốn tìm chết cô đương nhiên sẽ thành toàn cho bọn hắn.
“Thác Bạt Dã chạy thoát sao?”
“Ừm, hắn mấy năm nay cũng không tin anh đã chết, một mực chuẩn bị, anh cũng không biết hắn từ nơi nào biết được thân phận thật của anh, anh đoán ngày hôn lễ của chúng ta hắn sẽ hành động, cho nên anh mới muốn sớm tiếp quản Thanh Long bang, nhưng lại chưa chuẩn bị đầy đủ nên mới khiến hắn ta chạy thoát.”
“Hừ, hắn ta nếu dám đến nhất định khiến hắn không còn mạng trở về, lão đại, chúc mừng anh, rốt cuộc cũng đạt được mong muốn rồi.”
“Cho anh chút thời gian, chờ tất cả mọi chuyện đều giải quyết xong chúng ta trở về quan ngoại, sau đó tìm một ngọn núi ẩn cư thế nào.”
“Thế thì quá tốt, mặc kệ anh làm gì em đều ủng hộ anh, mặc kệ tương lại ở chỗ nào, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”
Một khắc kia khi Triển Thất yêu anh cũng đã hạ quyết tâm, mặc kệ tương lai có bao nhiêu gập gềnh, mặc kệ lên núi đao xuống biển lửa, cô vẫn sẽ luôn ở bên anh, đứng bên cạnh anh không xa rời.
Văn Nhân Mạc gắt gao ôm Triển Thất vào ngực, anh vì trở về báo thù mà trả giá rất nhiều thứ, trên lưng cũng đeo rất nhiều gánh nặng, di@en*dyan(lee^qu.donnn) hôm nay rốt cuộc cũng đạt được mong muốn, trong lòng cũng không có nhiều vui vẻ gì, ngược lại anh chỉ cần ở bên Triển Thất, cùng cô đi qua những tháng ngày bình yên, cũng không cần những những thứ tranh đấu này.
Hai người ở chỗ này ôm nhau một đêm, cứ lẳng lặng như vậy ôm đối phương.
Thời gian ba ngày rất nhanh đã trôi qua, Triển Thất với Văn Nhân Mạc chuẩn bị cực kì chu đáo chặt chẽ, chỉ cần Thác Bạt Dã xuất hiện liền cho hắn có đi không có về.
“Thất Thất, cô thật là đẹp.”
“Đúng vậy, tôi thật hối hận khi kết hôn cùng ngày với cô, nổi bật đều bị cô đoạt hết.”
“Tôi tin tưởng trong mắt Thích Thiên cô nhất định là cô dâu xinh đẹp nhất.”
Áo cưới làm xong Tiễn Kỳ đột nhiên thay đổi, cô cảm thấy cô mặc bộ váy kia nhìn không đẹp bằng Triển Thất, cho nên Triển Thất lại thiết kế một bộ áo cưới màu đỏ trải qua một đêm may vá chỉnh sửa rốt cuộc tới hôm kết hôn cũng làm xong. Áo cưới rất đơn giản, một thân đỏ rực như lửa càng làm nổi bật lên Tiễn Kỳ vừanhiệt tình cùng kiều diễm.
Trái với Tiễn Kỳ một thân lửa đỏ, Triển Thất lại rất thoát trần, áo cưới trắng như tuyết có vải voan mỏng trong như tiên tử từ trong họa bước ra, làm cho người ta cảm thấy thánh khiết không thể chạm vào.
“Văn Nhân Mạc có thể lấy được con gái của ta đúng là phúc khí đó.”
Nói chuyện là Long Môn chủ, ông đã nhận Triển Thất làm con gái nuôi, Triển Thất cũng không muốn nghĩ lúc cô kết hôn để Lâm Phong cầm tay dẫn vào. Ở đây cô không có người thân, mà cô với Long Mai lại thân như chị em ruột, Long Môn chủ cũng đối xử với cô như con gái ruột nên cô trực tiếp nhận ông làm cha.
Không chỉ mình Long Môn chủ đến đây, mấy người Tần Khai Thiên trước ngày cưới cũng từ quan ngoại chạy tới, ở bến Thượng Hải bắt đầu thanh trừ thế lực, bọn họ ngủ đông nhiều năm như vậy cũng tới lúc thể hiện thực lực rồi.
“Cha.”
“Ha ha, ta có thể có được đứa con gái như con đúng là phúc tu từ mấy đời.”
“Cha nuôi, người nói như vậy con với Long Mai nhất định sẽ không sống lâu được đó.”
“Con nha đầu hư hỏng này, cha con còn đang đứng đây mà con dám nói như vậy, cũng không sợ cha tức giận hả.”
Triển Thất và Long Mai dưới sự yêu cầu của Tiễn Kỹ cũng nhận thức Tiễn Đại Đầu làm cha nuôi, mà cô ấy cũng nhận thức Long Môn chủ làm cha nuôi, hôn lễ này là Phương Tây kết hợp với Phương Đông, cho nên mới có cảnh cha nắm tay con gái đi vào sảnh giao cho con rể tương lai, Tiễn Đại Đầu cùng Long Môn chủ lúc này mới đi tới hậu viện, chỉ chờ hai người các cô chuẩn bị xong thì mang ra ngoài.
Cô biết Tiễn Kỳ nói như vậy là để mọi người tạo ra hoàn cảnh thoải mái, Thích Thiên đã kể hết tất cả mọi chuyện choTiễn Kỳ nghe, Tiễn Kỳ lúc trước cũng biết một chút nên rất nhanh liền tiếp thu hết. Chỉ có điều tới những người sau, bọn họ đột nhiên biết được thân phận phía sau của Văn Nhân Mạc tất cả đều chấn kinh (chấn động kinh ngạc), cho nên có thể đoán được hôn lễ này của Văn Nhân Mạc nhất định không bình yên. Trong ba ngày trước hôn lễ Thác Bạc Dã bên kia không hề có động tĩnh gì, nhất định là đang chờ đợi thời cơ tới.
“Tốt, mau mau đi ra ngoài, chú rể chờ cũng sốt ruột rồi.”
“Ừ, không phải cô nói muốn đi chặn cửa sao? Sao còn ở nơi này?”
Trước khi cưới nhàn rỗi không có chuyện gì làm Triển Thất cùng các cô nói mấy chuyệnvề đám cưới hiện đại, mấy phụ dâu gây khó dễ cho chú rể như thế nào ở ngoài cửa, Tiễn Kỳ nghe vậy cũng muốn bắt chước theo, cho nên hai người bọn họ mới giao nhiệm vụ này cho Long Mai. Nhưng Long Mai lại quên mất, còn muốn nhanh chóng mang hai cô ra ngoài.
“A, tôi quên mất, chỉ có một mình Sở Yên ở bên ngoài, tôi lập tức đi ngay.”
Sở Yên đã nhìn thấy Triển Thất mặc nam trang nên liếc mắt liền nhận ra cô mặc nữ trang, không phải Triển Thất giả dạng không giống, mà do cô ấy đã thấy qua rất nhiều loại đàn ông rồi, cho nên lập tức nhận ra. Hai ngày trước lúc Triển Thất và Tiễn Kỳ với Long Mai đi lấy áo cưới có tình cờ gặp trong tiệm, cho nên mới nhất định phải tham gia hôn lễ của hai người các cô. Triển Thất vừa nhìn đã biết cô ấy là một người có chuyện xưa, nhưng tuyệt đối không phải người xấu, hơn nữa vì Nam Cung Ngọc cô cũng phải chấp nhận cô ấy, vừa hai người các cô thiếu một phù dâu liền kêu cô ấy tới đây.
Sở Yên đúng là cao thủ xã giao, để cô ấy đến chỗ này có tác dụng rất lớn, cũng giúp Triển Thất giảm đi nhiều mối bận tâm.
“Cô rốt cuộc cũng tới rồi, nhanh, chú rể sắp tới rồi, hai người chúng ta không thể để bọn họ vào dễ dàng như vậy được.”
“Tôi rất dễ mềm lòng tới lúc đó cô nhất định phải ngăn tôi lại đó.”
“Yên tâm đi, không lấy được chỗ tốt tôi nhất định không cho bọn hắn vào cửa đâu.”
“Thùng thùng thùng.”
“Mau mở cửa ra.”
Ngay lúc hai cô đang nói chuyện bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa cùng với tiếng la của Đại Ngưu, lần này không có phù rể, chỉ có những người ngày thường đi theo bên người Văn Nhân Mạc cũng cùng tới đây. Triển Thất với Tiễn Kỳ đã bàn bạc từ trước không nói cho bọn họ biết cửa ải sắp tới, cho nên khi các anh nhìn thấy cửa đại môn đóng chặt liền lo lắng cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì.
“Muốn lấy cô dâu làm gì có dễ như vậy, lấy chỗ tốt ra trước đã.”
Long Mai xấu hổ kêu to mấy thứ này đều là Sở Yên dạy cô nói, cô cảm thấy trò này chơi rất vui bây giờ quả thật cảm thấy vô cùng thú vị.
Văn Nhân Mạc với Thích Thiên mặc áo đuôi én do Triển Thất thiết kế, vẻ mặt hai người cứng lại còn tưởng chuyện gì xảy ra, nhưng thấy nghe Sở Yên nói xong mới yên lòng trở lại hai người cùng liếc nhìn nhau một cái liền biết nhất định là trò do Triển Thất Và Tiền Kỳ nghĩ ra.
“Đại ca, anh có mang theo tiền không?”
“Anh chỉ biết cướp thôi.”
Hai người các anh đều nói lời thật, có ai nghĩ kết hôn cần mang theo mấy thứ này chứ.
“Các anh người nào có tiền, mau, lấy ra hết đây, lát nữa trở về sẽ phải trả gấp đôi.”
Đại Ngưu vừa nghe thấy hai người không có tiền lập tức tìm cách kiếm tiền, những người tới đón dâu chỉ đều mang theo bạn bè tới, làm gì có mang theo tiền, chỉ thấy một đống đang ông đầu đầy mồ hôi lật tung túi quần kiếm tiền lẻ tiền thừa góp lại thành một đống nhỏ đặt ở trước cửa.
“Này, tiền đã chuẩn bị tốt, mau mở cửa để chúng tôi đi vào.”
Triển Thất với tiễn Kỳ cũng đi ra ngoài, nhìn thấy một đám người lục lọi túi kiếm tiền lẻ tình cảnh thật sự khôi hài.
Tôi nói Thất Thất, ông xã của cô cũng quá nghèo đi, đợi một lúc lâu như thế mới gom được có tí tiền.”
“Cô có thể đề ra yêu cầu cho anh ấy thiếu nợ trước, sau anh ấy nhất định đưa cho cô.”
Sở Yên vừa nghe hai mắt liền tỏa sáng, còn tưởng rằng thật sự chỉ với ít tiền này cô phải cho qua cửa, có những lời này của Triển Thất liền an tâm, tính toán đòi cái gì mới có lời.
“Tôi muốn một chiếc xe.”
Long Mai nghe thấy yêu cầu gì cũng được đáp ứng lập tức vui vẻ, cô muốn có một chiếc xe từ lâu rồi, bây giờ không nói thì đợi tới bao giờ.
“Không thành vấn đề, chỉ cần cô mở cửa điều kiện gì tôi cũng đồng ý với cô.”
“tôi muốn có một ngôi nhà.”
“Tôi muốn một cây sung mini.”
…
Hai người đúng là kể hết các thứ các cô muốn ra một lần, cái gì trang sức châu báu, vũ khí kiểu mới,, nhà cửa, xetất cả đều kể hết ra, bên ngoài tất cả đều đáp ứng hết.
"Ha ha, Thất Thất, phải chi ngày nào cô cũng kết hôn thì tốt biết mấy."
“Cô mới mỗi ngày kết hôn, cái này không phải nguyền rủa Thất Thất sao, Thất Thất, bây giờ cửa có thể mở chưa”
“Đợi lát nữa đã, cô đưa cái này ra ngoài, để mặt đất cho Thích Thiên hôn tấm hình này mười lần.”
Triển Thất cảm thấy những thứ này chưa đủ thú vị, để cho hai cô gái không kiến thức này chơi không bằng để cô trực tiếp chơi hấp dẫn hơn.
“Vì sao lại để Thích Thiên làm vậy, nghe cứ như ông già ấy.”
“Này, hai người các anh cầm tấm hình này để trên mặt đất vừa hít đất vừa hôn lên ảnh.”
Long Mai nhanh chóng cầm tấm hình chuyển ra ngoài, lần này hai tân lang tao nhã nở nụ cười, muốn làm gì bọn họ cũng có thể thỏa mãn, nhưng trước mặt nhiều thủ hạ như vậy chơi trò này quả thật mất mặt, sau này còn gì là uy nghiêm.
“Còn không làm đi, không chịu làm thì đừng mơ bước chân vào cửa.”
Cuối cùng không có biện pháp bọn họ chỉ có thể làm theo yêu cầu, cũng may hai người cũng có bạn, thời điểm nằm xuống cũng không có bao nhiêu lúng túng, tình hình theo lúc này mới bắt đầu tiếp diễn, di@en*dyan(lee^qu.donnn)mấy người bọn họ đều chưa thấy qua ai kết hôn như vậy, toàn bộ đi theo bon họ đều nháo loạn cả lên.
Làm xong cái này Triển Thất lại câu hỏi khác, như là gặp mặt khi nào, sinh nhật là ngày mấy, hát một bài hát để bà xã vui, ngay cả những người đón dâu đi theo cũng bắt đầu ra chủ ý làm khó chú rể.
“Bang chủ, không bằng chúng ta phản kích đi vào đi.”
“Ừ.”
Cuối cùng thật sự không có biện pháp, Đại Ngưu trực tiếp dẫn người phá cửa, lúc này Văn Nhân Mạc với Thích Thiên mới nhìn thấy được cô dâu.
“Sao em lại mặc như vậy.”
“Sao em lại mặc như vậy.”
Hai người bọn họ vừa tiến vào con mắt liền đặt trên gương mặt tươi cười của cô dâu mình, nhưng khi nhìn thấy áo cưới hai cô mặc thì sắc mặt lập tức thay đổi, mặc ít như vậy sao có thể để người khác nhìn.
Triển Thất thiết kế hai bộ áo cưới này đều vẽ ngang ngực, vải voan mỏng bọc bên ngoài, vai trắng như tuyết cũng lộ ra ngoài, còn có lộ một mảng lớn phía sau lưng. Bây giờ nhìn qua có vẻ không sao, nhưng thời đại hiện giờ áo vẫn là tay dài mặc như các cô quả thật là quá lộ liễu.
“Mặc cái này vào cho anh.”
Ngay thời điểm Triển Thất với Tiễn Kỳ còn chưa kịp phản ứng hai cái áo đã khoác trên người các cô, Triển Thất bây giờ mới nhớ tới Văn Nhân Mạc người này bá đạo như vậy làm sao có thể cho phép cô mặc kiểu áo cưới này ra ngoài.
“Không cho cởi ra.”
Tiễn Kỳ vừa định cởi áo khoác ra đã bị Thích Thiên đen mặt ngăn lại, cuối cùng trong tiếng cười nhạo của Long Mai hai người các cô mới bi thống khoác ngoài hai cái áo vest đuôi én đi tiến hành hôn lễ.
Kết hôn kiểu Tây Âu này cũng chỉ là vài thứ mới lại không có quá nhiều nghi thức rất nhanh liền cử hành xong, kế tiếp Triển Thất với Tiễn Kỹ thay một bộ áo cưới đỏ thẫm, các cô còn một buổi hôn lễ truyền thống nữa. Buổi hôn lễ này cử hành ở Thanh Long bang, đồng thời cũng là nghi thức Văn nhân Mạcchính thức tiếp quản Thanh Long bang, mà bọn người Thác Bạc Dã cũng sẽ xuất hiện. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Nhất bái thiên địa.”
“Hay, một cảnh vợ chồng ân ái, thật sự làm cho người ta hâm mộ, thúc thúc ta cố ý đợi các ngươi bái xong thiên địa mới đến đó.”
Sau khi Triển Thất với Văn Nhân Mạc bái xong thiên địa thì giữ sân đột nhiên xuất hiện một đám người, dẫn đầu đúng là tiền bang chủ Thanh Long bang Thác Bạt Dã, cầm súng trên tay từng bước vây mấy người Triển Thất lại.
Triển Thất cùng Văn Nhân Mạc liếc nhìn nhau một cái, trong mắt chỉ có đối phương cơ bản trong để mấy lời Thác Bạt Dã nói vào mắt. Tân nương Triển Thất mặc trang phục đỏ thẫm
“Tôi cùng vợ tôi(chồng tôi) thề sẽ cùng sống cùng chết, cả đời kết làm vợ chồng, mãi mãi không xa rời, nếu ai dám nhục mạ vợ chồng tôi, giết, khinh thường vợ chồng tôi, giết, miệt thị vợ chồng tôi, giết!”
Kết thúc buổi lễ, Văn Nhân Mạc giơ tay Triển Thất lên cao, tuyên bố với các anh em:
“Từ nay về sau, ngôi vị chủ nhân của Thanh Long bang, tôi và Triển Thất cùng ngồi chung.”
Quay gót đi, kiễng chân về phía anh, Triển Thất chủ động hôn lên mặt ông xã một cái, dịu dàng lạ thường mà nói:
“Ông xã à, chúng ta trước hết giết người đã, rồi sau đó động phòng.”