Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

Chương 107-2: Đại kết cục (2)



Họ tìm một lúc lâu mà vẫn không thấy được cửa vào, đang hoài nghi có phải Như Mộng lừa bọn cô hay không thì đột nhiên nghe được một tiếng khóc nhu nhược vang lên, đi tới nhìn thử thì ra là một có gái nhỏ yếu ớt, vừa nhìn đã biết bị người ta làm nhục.

Triển Thất nhanh tay cho cô ăn mấy viên thuốc, cẩn thận kiểm tra một hồi mới tốt lên, có điều nhìn bộ dáng của cô gái chắc cũng không sống thêm được bao lâu nữa.

"Cô nương, nhà cô ở đâu, chúng tôi đưa cô về."

"Hu hu hu… tôi không còn mặt mũi trở về nữa, cầu ân nhân sau khi tôi chết thì chôn tôi ở nơi nào đó, tôi không còn mặt mũi trở về gặp cha mẹ nữa."

"Là ai hại cô thành như vậy, nói cho tôi biết, tôi báo thù giúp cô."

Triển Thất không biết phải an ủi như thế nào, cô hận nhất những loại khốn nạn này, nên muốn báo thù cho cô gái này.

"Khụ khụ, các người đánh không lại bọn chúng đâu, trừ khi có Thẩm đại soái hỗ trợ, bọn chúng còn bắt giữ rất nhiều tỷ muội của chúng tôi, ân công cầu cô đi tìm Thẩm đại soái nhờ giúp đỡ cứu tỷ muội của tôi về đi."

"Nói cho tôi biết các cô ấy bị nhốt ở đâu."

"Đi theo lối nhỏ này vào bên trong, người ở bên trong,…, khụ khụ.."

"Cô nương, thù của cô tôi nhất định sẽ báo."

Sinh mệnh của cô gái này đã đến cực hạn, nghe được lời hứa của Triển Thất cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại.

Tại Bến Thượng Hải danh tiếng của Văn Nhân mạc rất cao, rất nhiều người đều biết Thẩm đại soái là người tốt, còn rất lợi hại, cô gái đó hấp hối nhưng cũng cố sức mong Triển Thất mang tin tức đến cho anh, có thể sau đó cô gái đó nhận ra Triển Thất, gần đây hai người bọn họ rất nổi bật, báo chí mỗi ngày đều đưa tin tức của hai người rất nhiều người nhận ra bọn họ.

"Địa phương kia có thể là Thanh Liên giáo?"

"Mười phần là đúng, chỗ đó chúng ta mới tìm xong, lần này kiểm tra kỹ một chút, cẩn thận lục soát một lần nữa."

Mọi người dựa theo chỉ dẫn của cô gái kia đi dọc theo lối nhỏ vào bên trong, rốt cuộc các cô cũng phát hiện điểm bất đồng, những ngôi nhà đơn sơ bên trong này, nhìn kỹ sẽ phát hiện được sắp xếp rất hoàn chỉnh dựa theo trận pháp là dựng.

“Chủ tử, bên này, tôi có cảm giác anh hai ở đó.”

Càng tới gần cảm giác của Nam Cung Ngọc càng mãnh liệt, lần đầu lục soát bọn họ cũng không có đi tới chỗ này, nên Nam Cung Ngọc không có cảm giác gì. Nhưng sau khi đi qua một bức tường, anh liền cảm nhận được Nam Cung Phàm, xem ra bọn chúng đã giở trò trên tường,Dieenndkdan/leeequhydonnn trên hòn đảo kia gần như tất cả mọi người đều có dị năng.

Đối với trực giác của Nam Cung Ngọc mọi người vô cùng tin tưởng, nên để anh dẫn đường đi vào bên trong.

Càng đi vào bên trong Triển Thất càng có cảm giác trong cơ thể có cái gì đó hấp dẫn muốn thoát ra, cô biết đó là dị năng bị phong ấn như trong lời của Tần Thiên Khải, xem ra muốn chiến thắng những người đó, nhiệm vụ đầu tiên là phải giải trừ phong ấn trong cơ thể đã.

"Anh hai."

Khoảng 15’ Nam Cung Ngọc mới dừng lại, sau đó đi tới cánh cửa trước mặt quan sát một vòng sau đó mới đi vào, bên trong chính xác là Nam Cung Phàm bộ dáng trông vô cùng thảm hại.

Chỗ này nhìn từ bên ngoài thì không lớn lắm, bước vào bên trong mới thấy được nó rộng lớn ra sao, có thể những người này quá mức tự tin, cho nên không có người tuần tra, bọn cô mới một đường yên ắng đến nơi này.

Bị nhốt cùng với Nam Cung Phàm là Lôi Liệt, giờ phút này hai người bị ngâm trong một thùng lớn, trên người bị cắm đầy châm, đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.

Những người khác không biết y thuật cho nên chỉ có thể để Triển Thất và Văn Nhân Mạc cẩn thận nhổ từng châm sau đó ôm người khỏi nước thuốc.

"Rời đi trước, trời sắp sáng rồi, coi chừng bị lộ."

"Các người đi trước đi, tôi muốn ở đây một lát."

"Anh ở cùng em."

"Được, những người còn lại đến Thanh Long bang, đừng để kẻ nào phát hiện ra."

Triển Thất càng ngày càng thống hận những người đó, nghe cô gái vừa mới chết kia nói, bên trong vẫn còn rất nhiều cô gái đang chịu khổ, cô nhất định phải nghĩ biện pháp cứu bọn họ.

Hai nhóm đồng thời xuất phát, Triển Thất và Văn Nhân Mạc cầm camera tiếp tục đi vào mấy căn phòng khác. Dựa vào khả năng của hai người muốn bị phát hiện cũng khó, vào hơn mười nhà mới quay trở về.

Khi tất cả mọi người trở lại Thanh Long bang thì trời đã sáng, chắc bên kia cũng phát hiện người bị trộm cũng nên có hành động rồi đi. Bên này Triển Thất với Văn Nhân Mạc mới trở về không kịp nghỉ ngơi đã vội vã mang Nam Cung Phàm và Lôi Liệt vào phòng dược để cấp cứu, bọn họ đã bị ngâm trong nước thuốc một thời gian dài, mau mà Triển Thất là chuyên gia y dược, nên mới có biện pháp cứu chữa, nếu không hai người này dù có cứu ra thì cũng chỉ có đường chết.

Hai người bọn họ khẩn cấp cứu người, những người còn lại cũng không nhàn rồi mỗi người đi làm việc của mình.

Nam Cung Ngọc bị người của Huyền Vũ môn tìm đến, vì người của Huyền Vũ môn phát hiện Nam Cung Như Mộng ở trong phòng thông dâm với người khác. Thì ra lúc rời đi Triển Thất lặng lẽ thả Thúc tình phấn lên người Nam Cung Như Mộng. Buổi sáng có người đi Như Mộng phòng thì thấy Nam Cung Như Mộng trần truồng, đi vào cũng không thấy có người chết, mà thấy được thân hình quyến rũ của Nam Cung Như Mộng, lúc đó cũng không suy nghĩ được gì thêm, lập tức đè lên thân thể cô ta, Như Mộng bị kích thích ở hạ thân làm cho tỉnh lại, có thể bọn họ bị dược phấn khống chế nên càng điên cuồng hơn.

Tiếp đó nha hoàn tới gọi Nam Cung Như Mộng đi ăn điểm tâm liền phát hiện, người tới ngày càng nhiều, sau cùng bị mọi người vây xem. Hai người đó trước mặt mọi người diễn một màn đông cung( Ý là ấy ấy đó) sống, Như Mộng đã đoán được kết cục của bản thân, nên cho dù dược đã được giải trừ cũng không thẹn thùng gì, ngược lại còn đi quyến rũ người khác, rất nhiều ngườivừa mới tới đã không giữ được bình tĩnh, giờ lại bị cô ta khiêu khích lập tức mất lí trí gia nhập cuộc chiến.

Những người đó phần lớn đều gia nhập Thanh Liên giáo, không có thứ gì tốt, may mà người của Huyền Vũ môn cũng còn hơn phân nửa người còn đủ lí trí, không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào đành phải đi tìm Nam Cung Ngọc. Nam Cung Ngọcthấy hình ảnh phóng đãng của Nam Cung Như Mộng cảm thấy dơ bẩn vô cùng, liền sai người bắt trói tất cả lại. Bây giờ đã tìm được Nam Cung Phàm, cũng không sợ bị cô ta uy hiếp nữa.

Vốn mọi người vô cùng lo lắng cho Nam Cung Phàm, nhưng có Nam Cung Ngọc đảm bảo mọi người mới yên tâm phần nào, tất cả đều đều cử anh lên làm vị trí môn chủ, vì để tăng thêm lực lượng cho Triển Thất, Nam Cung Ngọc tiếp nhận Huyền Vũ môn sau đó chỉnh đốn lại trên dưới.

Ngày này tất cả mọi người đều không nhàn rỗi, được Triển Thất và Văn Nhân Mạc cố gắng cuối cùng cũng kéo được mạng của Nam Cung Phàm với Lôi Liệt về, sau khi tỉnh lại bọn họ được Triển Thất kể lại sơ lược mọi chuyện, Huyền Vũ môn có Nam Cung Ngọc trông coi nên Nam Cung Phàm rất yên tâm, Lôi Liệt ở Bạch Hổ môn lại không có người để tin cậy. Sau khi biết được thân phận thật của Triển Thất liền trực tiếp giao ngọc bội Bạch Hổ cho cô, coi như cả Bạch Hổ môn cũng giao cho Triển Thất.

Bây giờ đã không còn thời gian nữa, Triển Thất dẫn người đến Bạch hổ môn, cầm tín vật của Lôi Liệt nhanh chóng tiếp quản Bạch Hổ môn, những phản đồ gia nhập Thanh Liên giáo đa phần đều bị xử trí,di@en*dyan(lee^qu.donnn) chỉ để vài con cá lọt lưới, như vậy bây giờ Tứ đại bang phái ở bến Thượng hải đều nằm trong tay Triển Thất. Bản đồ bảo tàng cũng đã thu thập đầy đủ, chỉ còn chìa khóa để mở bảo tàng nữa thôi, chìa khóa của Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ đều đã có giờ chỉ còn cái ở Thanh Long bang nữa là đủ.

"Lão đại, chúng ta còn thời gian từ từ tìm, em nghĩ cô ta sẽ xuất hiện sớm thôi."

Mấy ngày nay Triển Thất thấy Văn Nhân Mạc bận rộn vô cùng, cô biết anh đang tự trách tại sao không tiếp quản Thanh Long bang sớm hơn để đoạt lại ngọc bội Thanh Long cho cô.

"Bang chủ, Thác Bạt Yên ở bên ngoài muốn gặp người, cô ta nói mình có vật mà bang chủ đang tìm."

"Thác Bạt Yên?"

"Cho cô ta vào."

"Cô ta là con gái của Thác Bạt Dã, cũng là người hại huynh đệ bọn anh."

Tuy chỉ nói có hai câu ngắn ngủi, nhưng Triển Thất có thể cảm nhận được trong lòng Văn Nhân Mạc có bao nhiêu hận ý, anh đời này hận nhất là người nhà Thác Bạt Dã, một kẻ là hung thủ giết phụ thân anh, một người là kẻ giết đi huynh đệ mà anh tín nhiệm nhất.

"Mạc ca ca, đây là tín vật anh cần tìm. Trước kia em quả thật làm chuyện có lỗi với anh, nhưng mà anh ta chết thật sự không có liên quan tới em, đều là do phụ thân làm, bây giờ phụ thân đã chết, thù anh đã báo,. Em biết anh vẫn còn yêu em, chỉ cần anh đồng ý cưới em thì em sẽ giao khối ngọc bội này cho anh."

Thác Bạt Yên này quả thật không biết xấu hổ, vừa đi vào đã nói mấy câu buồn nôn, đúng là cực phẩm mà.

"Tôi phi, cô đừng ở đây khóc lóc với ai lấy nước tiểu soi mặt mình thử, thua cả tôi đến cái ngón chân của Thất Thất cô cũng không bằng còn dám ở đây la lối như vậy."

Tiễn Kỳ nghe cô ta nói xong thì bạo phát, cô thật muốn biết trong đầu của nữ nhân này chứa cái gì. Còn có, Văn Nhân Mạc trước kia, Thích Thiên cũng thích cô ta, thật không biết lúc đó bọn họ có phải bị mù mắt hay không.

"Cô là đàn bà điên từ đâu tới, Thích Thiên ca ca, em nghe nói anh đã kết hôn, chắc không phải người quái dị này chứ."

Có thể thấy Thác Bạt Yên không nhận thấy được thế cục trong sân, vẫn còn mơ tưởng như ba năm trước kia ba thiếu niên này luôn xoay quanh cô ta. Thật ra cô ta cũng rất xinh, mắt to tròn còn có má lúm đồng tiền, cười lên trông cực kì ngọt, nhìn vừa ngây thơ lại nhu nhược cái loại này rất dễ làm người ta muốn nâng trong tay để bảo vệ yêu thương, nhưng nội tâm lại ác độc như vậy.di@en*dyan(lee^qu.donnn)

"Ngoan ngoãn giao ra ngọc bội, tôi sẽ xem xét giữ lại toàn mạng cho cô."

"Mạc ca ca, anh…"

"Kêu thêm một lần nữa tôi lập tức giết cô, cô không xứng để kêu tên Mạc."

Tuy hiện tại Văn Nhân Mạc rất hận nữ nhân này, nhưng dù sao trước đây anh cũng từng mê luyến qua nữ nhân này cho nên trong lòng cô thấy không thoải mái, nhưng cô ta lại ghê tởm ở trước mặt cô kêu mấy lần Mạc ca ca, thật muốn đạp cô ta một cước.

"Các người đừng tới đây, nói cho biết, trên người ta có bom, nếu các người dám lại gần ta liền cùng các người đồng quy vu tận."

Thác Bạt Yên thấy Văn Nhân Mạc đến liếc nhìn cô một cái cũng lười, bên kia Triển Thất lại đe dọa liền để lộ bom ở bên hông ra, nhưng Triển Thất lại nở nụ cười. Nếu cô ta buộc bom thật ở bên hông thì còn đáng nói, nhưng lại lấy hàng giả đi nói muốn báo thù, cô ta cho ai cũng là con nít sao.

"Mạc ca ca, chúng ta không thể trở lại như trước kia sao? Anh thật sự không yêu em nữa."

"Tôi không muốn lập lại lần thứ hai, lập tức giao Thanh Long ngọc bội ra đây."

Văn Nhân Mạc vừa nói xong Thác Bạt Yên cũng thu lại nụ cười điềm đạm đáng yêu thành vẻ mặt hung dữ, lần này cô ta tới quả thật ôm suy nghĩ đồng quy vu tận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Văn Nhân Mạc nháy mắt đã bị cuốn hút. Nhớ lại trước kia anh ta sủng cô như thế nào, cho nên cô ta nghĩ bây giờ chắc anh vẫn còn thích cô, liền thay đổi kế hoạch, nếu Văn Nhân Mạc đồng ý cưới cô sẽ hủy bỏ kế hoạch, di@en*dyan(lee^qu.donnn) không nghĩ tới Văn Nhân Mạc đối với cô chỉ có hận, hận cũng không đi, chắc nói chuyện với cô cũng chỉ vì ngọc bội Thanh Long trong tay cô mà thôi.

"Văn Nhân Mạc, đây là anh bức tôi, tôi đã cho anh cơ hội."

"Xì…."

Thác Bạt Yên vừa nói xong nhanh chóng lấy ra từ lồng ngực một thanh đao, đâm vào ngực của chính mình, máu lập tức phụt ra. Một màn này diễn ra quá nhanh, mà cô ta tự sát cũng không có ai có cản lại, cô ta muốn chết lại càng dễ, nhưng Triển Thất mơ hồ thấy có cái gì đó không đúng. Cô ta vốn có thể cầm ngọc bội Thanh Long cao chạy xa bay, bây giờ lại hao hết tâm cơ tới Thanh Long bang tự sát, nghĩ sao cũng không thấy đúng.

Thác Bạt Yên lập tức ngã trên mặt đất, máu theo cánh tay chảy ra, dính lấy ngọc bội Thanh Long, lại chảy qua mấy điểm khác.

"Không xong, mau đốt lửa lên."

Văn Nhân Mạc nhìn tình hình trong sân đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức hiểu được mục đích chân chính của Thác Bạc Yên, lập tức nhặt lấy ngọc bội Thanh Long trên tay cô ta sau đó sai người mang lửa tới, nhưng toàn bộ đều đã chậm.

Máu trên mặt đất ngày càng nhiều, trên đại sảnh cũng xảy ra một màn khó tin, trời đang trong xanh đột nhiên trở nên âm u, trong đại sảnh vốn không có ai lại xuất hiện một đống linh hồn mờ ảo, dần dần những linh hồn này cũng biến thành bộ dáng con người, đúng là đám người Thác Bạc Dã trước đây đã bị Văn Nhân Mạc giết.

"Mọi người cẩn thận, lệnh cho các huynh đệ đốt một vòng lửa trong sân, sau đó tất cả mọi người trốn vào."

Ban đầu có rất nhiều người bị hiện tượng này dọa u mê, nghe Văn Nhân Mạc phân phó mới chạy đi kiếm lửa, nhìn những người này Triển Thất mơ hồ nhớ lại được cái gì đó, có điều giờ không phải thời điểm để suy nghĩ đến chuyện này, đề phòng đối thủ trước đã.

Những người này đồng loạt tấn công về phía bọn họ, bọn họ chặt chém như thế nào cũng không giết được đối phương. Bỗng nhiên, Triển Thất nhớ lại ba năm trước tại quan ngoại Lý ngọc Tiên có bày một trận pháp, chẳng lẽ cùng chuyện này có quan hệ.

"Vô dụng, đây là trận pháp cao cấp, chúng ta không giết được bọn chúng."

Không ngờ thật sự là trận pháp kia, nên Văn Nhân Mạc bảo mọi người không cần toàn lực giết địch. Những người đó dựa vào oán niệm là kết thành, chỉ cần oán niệm tiêu tan những linh hồn này cũng biến mất theo, bọn hắn lúc trước bị Văn Nhân Mạc giết, cho nên đa số đều vây quanh người Văn Nhân Mạc.

Người sống biết mệt, nhưng những người đó thì không, rất nhanh đã có người không kiên trì nổi mà ngã xuống, khi hắn chết trong nháy mắt bị mấy linh hồn đó cắn nuốt.

"Bang chủ, bên này."

Đây là một hồi chém giết quá sức, thỉnh thoảng cũng có người ngã xuống, ngay lúc mọi người sắp không kiên trì nổi nữa thì lửa cũng nổi lên, bọn họ liền nhảy vào trong vòng lửa, những linh hồn đó cũng không dám bước gần vòng lửa.

"Lão đại, đây là?"

"Đây là do trước kia Lý Ngọc Tiên bày trận pháp, có thể người này là cha của cô ta, cho nên sau đó anh đã tìm rất nhiều tư liệu nghiên cứu. chỉ biết là Quỷ Hồn sợ lửa, trừ phi người thực hiện pháp trận chủ động giải trừ không thì bọn chúng sẽ tiếp tục chém giết."

Triển Thất nghĩ tới Lý Ngọc Tiên, trong sơn cốc lần đó Triển Thất cũng không có giết cô ta, cô đoán là, nếu muốn báo thù cho Lý Ngọc Tiên đáng lẽ phải là Bạch Thiên Lâm mới đúng, sau lại là cô ta, chẳng lẽ giữa chừng có thay đổi.

"Vừa rồi là anh sơ suất, muốn mở trận pháp cần phải có đủ oán linh, còn có oán linh cần máu ở tim mới có thể thức tỉnh bọn chúng. Vừa Thác Bạt Yên là sử dụng nó để triệu hồi nhóm người Thác Bạt Dã."

"Chúng ta phải làm sao bây giờ, đứng ở đây cũng không giải quyết được gì, lửa sắp tàn rồi."

"Những người này lúc trước đều do anh giết, cho nên bọn hắn oán hận anh nhất, anh sẽ ra ngoài dụ bọn chúng đi, em nghĩ biện pháp ra ngoài, tìm người thi triển ép hắn giải trừ trận pháp."

"Ha ha ha, không cần tìm, lão phu đã tới đây. Các ngươi đừng mơ ta giải trừ trận pháp, sao không nhớ ngày trước Tiên nhi bị các người giết như thế nào. Tiên nhi, phụ thân báo thù cho con rồi đây."

Ngay lúc bọn họ đang bàn bạc cách phá vòng vây thì một đám người xông vào, cầm đầu là một lão nhân gần 60 tuổi, ông ta đúng là phụ thân của Lý Ngọc Tiên. Bên người ông ta là Bạch Thiên Lâm đã lâu không thấy, xem ra chuyện này đều do hắn bày ra, bên cạnh cũng có một đám người mặc đồ đen, trên ngực có thêu hoa sen trắng, là người của Thanh Liên giáo.

"Con gái của ông không phải do chúng tôi giết, ông tìm nhầm người báo thù cho con gái của ông rồi."

"Hừ, còn dám nói dối, ta đã chứng thực tất cả, lúc trước cô với Tiên nhi vào sơn cốc sau đó đột nhiên phát sinh một trận nổ mạnh, chỉ mình cô đi ra, mà Tiên nhi thì vẫn còn ở trong đó."

Triển Thất bây giờ nói gì cũng vô dụng, cô không có chứng cứ, nên bây giờ suy nghĩ cách giải trừ trận pháp này trước đã.

"Các ngươi không cần nghĩ, lão phu đưa các ngươi đi gặp Tiên nhi."

"Cốc chủ."

Ngay lúc phụ thân của Lý Ngọc Tiên muốn sai oán linh tấn công Triển Thất bỗng xuất hiện một người.

"Ngươi là."

"Cốc chủ, tôi là Lý Hải."

‘"Lý Hải?"

"Cốc chủ, người xem, tiểu thư là bị tên hỗn đản Bạch Thiên Lâm này giết chết, lúc đó quả thật chúng tôi bị Triển Thất mai phục, nhưng tiểu thư không có chết. Lúc đó tôi rất vui mừng, muốn nói với tiểu thư tôi cũng không chết, đúng lúc đó tên Bạch Thiên Lâm xuất hiện, hắn hận tiểu thư đoạt vị trí của hắn, sau đó hắn muốn lợi dụng cốc chủ nên giết tiểu thư."

"Ngươi nói thật."

Người tự xưng là Lý Hải mặt đã bị cháy biến đổi hoàn toàn, bây giờ không ra được ai giọng nói cũng biến đổi, sau khi hắn lấy từ lồng ngực ra vài thứ ông ta mới tin.

"Lục Hiên."

Biến đổi này giúp Thanh Long bang thoát được một kiếp, mà Lý Hải là Lục Hiên mang đến, sau khi Lý Hải kể hết sự tình xong anh liền nhảy vào trong vòng lửa đến trước mặt Triển Thất, cẩn thận nhìn cô.

Trước kia Triển Thất toàn mặc đồ nam, thay đồ nữ Triển Thất biến hóa đến không thể nhận ra, nếu không phải tim anh vẫn đập liên hồi thì anh nhất định hoài nghi người này là giả trang.

"Ta,----"

"Cẩn thận."

Ngay lúc Lục Hiên muốn nói gì đó trong sân lại xảy ra biến cố, Lý cốc chủ đang xác định Lý Ngọc Tiên là bị Bạch Lâm Thiên giết chết sau đó bị hắn ta cầm súng bắn vào người.

"Ầm."

Lý cốc chủ còn chưa kịp phản kháng đã chết trong tay Bạch Thiên Lâm.

"Văn Nhân Mạc, bây giờ ngươi còn biện pháp nào, người thi trận đã chết, như vậy trận pháp này vĩnh viễn sẽ không biến mất, hôm nay ta sẽ vì đệ tử Bạch bang báo thù."

Bang bang ầm."

Bạch Thiên Lâm cao hứng quá sớm, hắn cho rằng những oán linh vây quanh Triển Thất thì bọn họ sẽ chết không thể nghi ngờ, hoàn toàn quên mất trong tay các cô còn có vũ khí, cho nên bị Triển Thất và Văn Nhân Mạc liên thủ bắn chết.

Còn lại mấy người Thanh Liên giáo đã trốn hết, nhiệm vụ của bọn hắn là đến đây xem bọn người Triển Thất bị giết như thế nào rồi trở về báo cáo là được, còn chuyện gì khác bọn hắn mặt kệ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.