Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

Chương 107-4: Đại kết cục (4)



Liên tiếp nói hai lần có rồi, có thể thấy được trong lòng cô có bao nhiêu kích động.

“Thất Thất, em không sao chứ.”

Văn Nhân Mạc đi tới bên cạnh nhẹ nhàng ôm cô vào ngực nói nhỏ bên tai cô, vốn tưởng cô bị cái gì kích thích không ngờ cô lại đứng nguyên đó cười ngây ngô.

“Lão đại, thật sự có dị năng, thực sự có dị năng.”

Cô liên tục nói hai từ dị năng, không cần nghĩ cũng biết cô kích động như thế nào.

“Chủ tử, chúc mừng người.”

“Thất Thất, chúng ta rốt cuộc có cơ hội đánh bại đám cẩu tặc kia rồi.”

Bị mọi người vây quanh quan tâm một lúc rốt cuộc Triển Thất cũng tỉnh táo lại, bây giờ cô còn chưa biết dị năng trong cơ thể mạnh yếu như thế nào, mà cái chính là cô không biết cách sử dụng dị năng.

“Chúng ta rời khỏi nơi này đã, trở về cùng nhau bàn bạc.”

Những thứ xung quanh bọn họ không định mang đi, bây giờ chưa cần, cho nên đi theo lối cũ ra ngoài, cửa bảo tàng vừa mở ra phía sau núi Phi Ưng đột nhiên xuất hiện hai ba trăm người, toàn bộ đều mặt áo choàng đen, cầm đầu là thiếu niên có vẻ ngoài rất anh tuấn. Nhìn trang phục khác biệt kia cũng biết bọn họ nhất định là mấy người trên đảokia.

“Chúng tôi tới là mong Thánh nữ trả lại lực lượng cho chúng tôi, đúng rồi tôi cũng muốn cùng Thánh nữ kết thúc một chuyện.”

“Các ngươi là người trên đảo.”

“Đúng, tên của ta là Lục Hoa, bọn họ đều là con dân của ta.’’

“Các người cố ý cho bọn ta thời gian vào bảo tàng phải không, làm như vậy để giải trừ phong ấn trên người các ngươi chứ gì?”

“Nếu Thánh nữ đã biết thì cần gì phải hỏi nữa, nếu Thánh nữ đồng ý cùng ta trở về tạo phúc cho người dân trên đảo ta có thể xem xét tha mạng cho những người này.”

Triển Thất cảm thấy Lục Hoa nhìn hơi quen mắt, không nhớ nổi giống ai, chỉ thấy người này rất đáng ghét, nói chuyện quá mức tự đại.

“Ngươi muốn tổn thương bọn họ thì đánh bại ta trước đã.”

“Thánh nữ xác định không suy nghĩ lại.”

“Ầm.”

Triển Thất không nói hai lời bắn một phát, cô không muốn phí nước bọt với lũ điên này, những thiếu nữ vô tội đó, với Lục Hiên đã chết, đều do những người này gây ra, hôm nay cô sẽ thay họ báo thù.

Triển Thất bắn về phía Lục Hoa bị hắn dùng tay dễ dàng ngăn lại, cùng lúc đó những người kia cũng động thủ, nhóm người Văn Nhân Mạc mang theo cũng gia nhập trận đấu, mấy người kia mặc dù có thể dùng tay đỡ đạn, nhưng không lợi hại như Lục Hoa, cho nên cũng có vài người bị trúng đạn.

Người do Triển Thất và Văn Nhân Mạc mang theo đều là tinh anh, đặc biệt là Thích Thiên, có thể một đấu với mười, mặc dù không nhiều người, nhưng cũng không bị yếu thế.

Bây giờ Triển Thất còn chưa biết cách dùng dị năng trong cơ thể, cho nên chỉ có thể dùng phi đao chống lại công kích của Lục Hoa, nhưng những thứ này không thể gây cho hắn ta một chút thương tích nào.

“Ha ha ha, Thánh nữ đến cùng cũng chỉ có như vậy mà thôi, Ngụy trưởng lão còn nói với ta cô là cái gì mà Thánh nữ thần cấp linh lực ngàn năm mới xuất hiện, thì ra một chút dị năng cũng không biết dùng.”

Trước khi Lục Hoa rời đảo có một vị trưởng lão tiên tri nói đời này sẽ xuất hiện một Thánh Nữ vô cùng cường đại, kêu bọn hắn đừng đi trêu chọc cô, nếu không người trên đảo sẽ phải lãnh tai họa lớn, từ đầu hắn cũng hơi lo lắng, nhưng hắn cũng rất tự tin, phụ thân nói, linh lực của hắn là ngàn năm khó gặp, cho nên lần thi đấu tranh đoạt vương vị hắn mới được chọn.

Lục Hoa không muốn đêm dài lắm mộng trực tiếp dùng sát chiêu, muốn một kích giết chết Triển Thất.

Không khí xung quanh đột nhiên yên lặng, thời tiết đã cực kì khô nóng lại càng nóng hơn, vô số hỏa nhiệt theo gió tụ tập quanh người Lục Hoa, hỏa lưu ngày càng nhiều, bên cạnh hắn liền xuất hiện một hỏa cầu, hỏa cầu càng lúc càng lớn, lúc to được như một quả bóng rổ thì không to lên nữa, lập tức hắn xuất hết sức lực trong một kích này ném quả cầu về phía bọn người Triển Thất.

Nhiệt độ của hỏa cầu có thể so với nhiệt độ của mặt trời, cho dù ở rất xa nhưng cũng có thể cảm nhận được sức nóng thiêu đốt của nó, nếu chạm vào người nhất định không thể sống được.

“Thất Thất…”

Triển Thất thấy hỏa cầu bay về phía mình, trong lúc nhất thời không cảm nhận được khô nóng, ngược lại có cảm giác thật lạnh lẽo. Xung quanh đột nhiên im lặng, thế giới trở nên im lặng hoàn toàn, cô nghĩ tới những chuyện sau khi cô tới thế giới này, Văn Nhân Mạc, Tiễn Kỳ, Long Mai, Nam Cung Ngọc, Diêm Xuyên, còn có Lục Hiên…

Bọn họ cùng nhau sinh hoạt một chỗ vô cùng vui vẻ, đột nhiên cảnh tượng thay đổi, chuyển đến cảnh Lục Hiên bị giết, bị thương vô tận bao quanh người cô.

“A…”

Triển Thất đột nhiên la to một tiếng, như muốn phát hết oán hận trong lòng, muốn la lên thật to, mà thứ gì đó trong cơ thể cô cũng theo đó thoát ra.

“Thất Thất.”

Sau khi la to một tiếng cô bỗng cảm giác hết sức mệt mỏi, đứng cũng không vững, ngã nhào vào lòng Văn Nhân Mạc.

“Lão đại, xảy ra chuyện gì.”

Thế giới trước mắt cô bỗng nhiên biến thành mùa đông, trên trời hoa tuyết bay đầy, sông quanh núi đều hóa thành băng, mà mấy người Lục Hoa đều biến thành tượng băng.

“Những người này xử lí thế nào.”

“Giết bọn hắn…”

“Triển Thất, không nên.”

Ngay lúc cô muốn xử trí mấy người này bỗng nghe thấy giọng nói của Lục Hiên truyền tới, Triển Thất theo âm thanh đi qua, quả nhiên là Lục Hiên.

“Lục Hiên, anh, anh không chết.”

“Ừ, Ngụy trưởng lão đã cứu tôi, Triển Thất, tha cho bọn hắn được không? Tội của bọn họ không đáng chết.”

“Được, không chết tại sao không đến gặp tôi, có biết tôi lo lắng cho anh như thế nào không.”

“Không phải tôi lập tức chạy tới đây hay sao, Thất Thất, có thể sống nhìn thấy cô thật tốt.”

“Nói tôi nge thử rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.”

Triển Thất nhìn một ông lão mặt trường bào cùng với Lục Hiện bệnh nặng mới khỏi mơ hồ đã có đáp án.

“Thật ra tôi là con trai của tộc trưởng trên đảo, nhưng tôi không biết, lúc tôi còn rất nhỏ đã bị mang ra khỏi đảo để cho Lục Hoa kế thừa vị trí tộc trưởng. Tuy rằng dị năng của Lục Hoa rất cường đại nhưng dã tâm của nó cũng rất lớn, sau cùng phụ thân nói gì hắn cũng không nghe. di@en*dyan(lee^qu.donnn)Ngụy trưởng lão biết hắn sẽ mang đến một đợt tai họa cho người trên đảo, chỉ có tôi mới có thể hóa giải được, cho nên bọn họ lần lượt ra ngoài tìm tin tức của tôi, đúng ngày đó tôi dùng máu hóa giải oán khí của mấy oán linh bị Ngụy trưởng lão bắt gặp, ông ấy mang tôi về mới cứu được cái mạng này.”

“Khi tôi tỉnh lại nghe được tin Lục Hoa đã mang người trên đảo đi tìm cô tôi lập tức kêu Ngụy trưởng lão mang tôi trở lại, tuy rằng không thể ngăn cản được hết, may mà cô không bị thương.”

Lục Hiên kể hết chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này một lượt, không nghĩ tới anh lại là người trên đảo, trách không được Triển Thất thấy Lục Hoa lại cảm giác hơi quen mặt.

“Nói như vậy bây giờ anh đang tiếp quản cái đảo kia, vậy thì mang mấy người này về trông giữ cho tốt.”

Lục Hiên thấy Triển Thất quá mức kích động, cho nên lôi kéo cầm tay Triển Thất không buông, Triển Thất cảm thấy không có gì sai, nhưng Văn Nhân Mạc lại mất hứng, tuy người này đã cứu bà xã của anh, nhưng cũng không thể trắng trợn sỗ sang như vậy, khẩn trương ôm Triển Thất vào lòng tuyên bố chủ quyền, muốn đuổi anh ta đi cho khuất mắt.

“Tiểu Thất Thất, không phải cô muốn ăn hết các mỹ vị trên thế giới sao, cùng tôi trở về đảo đi, đảm bảo có rất nhiều thứ cô chưa thấy bao giờ, mà hoàn cảnh ở đó đảm bảo cô nhất định thích.”

Hiểu biết thủ đoạn của Văn Nhân Mạc không muốn để mình chạm vào Triển Thất Lục Hiên tung ra sát chiêu, bám Triển Thất không rời.

“Không đi, muốn về thì anh về mình đi.”

“Lão đại, chúng ta theo anh ta về đó một chuyến, em còn một số việc cần phải làm.”

“Thật sự, cô nguyện ý trở về với tôi.”

“Đúng vậy, nhưng tôi tới là muốn giải trừ dị năng của mấy người trên đảo, chỉ có giải trừ hết năng mới có thể triệt tiêu toàn bộ dã tâm của bọn hắn, Lục Hiên, thật xin lỗi, tôi không thể không làm như vậy.”

Triển Thất như vậy là làm khó cho Lục Hiên, nhưng mà chuyện này cũng không có biện pháp khác.

Đoàn người lại cùng nhau khởi hànhđến hòn đảo bí ẩn kia, bước lên đảo trong nháy mắt mọi người bị cảnh tưởng trên đảo mê hoặc, quả thật là tiên cảnh nhân gian, không biết còn thứ tốt gì đang chờ đợi bọn họ phía trước nữa.

“A.”

Ngay lúc mọi người còn đang đắm chìm trong cảnh đẹp thì Long Mai bị một con thỏ đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ.

Con Thỏ này không thể dùng lời bình thường để miêu tả, cơ thể lại to như con ngựa, ngơ ngác nhìn các cô một lượt sau đó bỏ chạy,tiếp trên đường lại thấy một con mèo hoang to như con trâu, Sơn Dương to như Lạc Đà, còn có Ngựa Vằn so với Voi còn lớn hơn, tóm lại, tất cả động vật trên đảo so với bên ngoài lớn hơn gấp nhiều lần.

Đến lúc này Triển Thất mới hiểu tại sao Thánh nữ lại phải ban tặng dị năng cho người trên đảo, nếu những người này không có dị năng thì nhất định sẽ bị mấy động vật khổng lồ này ăn thịt mất.

“Thất Thất, những thứ này.”

“Tôi biết, đi thôi, tới chỗ của anh trước rồi quyết định sau.”

Lục Hiên ở trên một ngọn núi, anh không giữ vị trí tộc trưởng, bởi vì nó không thích hợp với anh lắm.

Vấn đề giải quyết dị năng trên đảo quấy nhiễu cô mấy ngày nay, cô lật tung rất nhiều sách cổ, rốt cuộc cũng tìm được biện pháp giải quyết, thì ra trước kia có một khối thần khí bị thất lạc ở trên núi, sau đó các động vật liền xảy ra biến dị.

Bọn họ mất nhiều ngày quan sát các loại động vật trên núi, sau đó phát hiện bọn chúng mỗi ngày đều đến một cái hồ sau núi uống nước, hồ này nhất định có vấn đề.Quả nhiên tại đáy hồ bọn họ tìm được khối thần khí, Triển Thấttrước tiên tiến hành tinh lọc lại nước hồ, sau đó tinh lọc các động vật trên núi làm chúng trở lại hình dáng bình thường.

Người trên đảo đều rất vui mừng, bọn họ đã lâu không thấy được động vật bình thường, đối với việc Triển Thất muốn giải trừ dị năng của họ cũng không ai phản đối, dị năng đều dùng để đối phó với động vật khổng lồ. Bây giờ chuyện tình động vật đã được giải quyết, bọn họ cũng không cần dị năng để làm gì. di@en*dyan(lee^qu.donnn),

Triển Thất tính toán cho người dân trên đảo kể cả cô cùng nhau thi triển pháp trận giải trừ dị năng, cô cũng không cần dị năng này làm gì. Người trên đảo đa số đều thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, người dân sống rất tốt, chỉ có một số người bởi vì có dị năng mà sinh ra dã tâm, bây giờ đều đã bị bắt lại, bọn họ cũng có thể an tâm làm việc rồi. Lục Hoa và một sốt người đứng đầu đều bị nhốt ở trong lao, cả đời đều không được ra khỏi đó.

“Tộc trưởng, đây là tặng cho Thánh nữ, phiền người giao cho cô ấy giùm.”

“Tộc trưởng, Thánh nữ sau này có phải sẽ ở cùng với chúng ta không?”



Chức vị Thánh nữ còn cao hơn vị trí Tộc trưởng, mà Triển Thất còn giúp giải quyết mấy động vật biến dị đó làm bọn họ càng thêm sùng bái cô.

“Lục Hiên, anh cũng biết, tuy nơi này rất tốt, nhưng tôi không thuộc về nơi này, cho nên…”

“Tôi biết, tôi chỉ hi vọng cô có thể ở thêm vài ngày mà thôi, ngày mai tôi sẽ đưa các cô rời khỏi đây, sau này nhất định phải quay lại thăm tôi đó?”

Lục Hiên chính thức tiếp nhận vị trí tộc trưởng, cho nên anh không thể rời đảo được, mỗi ngày tìm đủ các loại lí do để Triển Thất lưu lại, nhưng anh biết, cô vẫn phải đi.

Ngày sau đoàn người rời khỏi đảo nhỏ xinh đẹp kia, giải quyết được các vấn đều này coi như bọn đã hoàn toàn giải trừ nguy cơ.

Lục Hiên lưu luyến không rời đưa các cô ra khỏi đảo, cũng không làm kinh động tới dân cư, những người này nếu biết cô đi nhất định sẽ khóc lóc cầu cô ở lại, mà cô không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy, có một Lục Hiên đã là quá sức với cô rồi.

“Thất Thất, sau này cô nhất định phải quay lại thăm tôi.”

“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trở lại, hơn nữa anh muốn cũng có thể ra ngoài tìm tôi, đừng làm ra vẻ sắp chết như vậy chứ.”

“Vậy cô đợi tôi sắp xếp xong hết mọi chuyện rồi khởi hành cùng mọi người.”

“Tôi…..”



“Đàn ông đàn ang sao lại như đàn bà vậy, mau quay về.”

Đưa tiễn gì mà đã hơn một tiếng rồi mà vẫn chưa được ra ngoài, Tiễn Kỳ thật sự chịu không nỏi nữa, Văn Nhân Mạc nổi nóng đá Lục Hiên một cước, sau đó kéo Triển Thất đi. Đến khi bóng dáng các cô hoàn toàn biến mất Lục Hiên mới quay trở về, anh phải giải quyếtnhanh sự tình trên đảo, mau chóng trở lại với cô.

“Nôn..”

Bọn họ chỉ mới đi được một đoạn Triển Thất đã cảm thấy cực kì khó chịu, nhảy xuống xe ngựa chạy tới ven đường nôn khan, làm Văn Nhân Mạc hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới bắt mạch cho cô. Xem xét một lần sau đó cảm thấy không thể tin được liền xem lại lần hai, sau đó một lần lại một lần…

“Lão đại, làm sao vậy, em bị bệnh gì sao?”

“Bà xã, anh sắp được làm ba, còn em sắp được làm mẹ.”

“Oành.”

Văn Nhân Mạc bỗng nhiên hưng phấn kêu to, anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày được làm cha, hơn nữa còn là con của anh và Triển Thất, sau đó hưng phấn tới nỗi ngất xỉu.

“Ha ha ha ha ha….”

Văn Nhân Mạc ngất xỉu làm một đám người cười ngất, sau khi biết Triển Thất mang thai mọi người đều vui mừng hết sức, mấy ngày nay vẫn không ngừng tranh qua đấu lại, bây giờ rốt cuộc cũng mây tan trăng sáng rồi.

“Bà xã, sau này chúng ta tìm một địa phương xinh đẹp ẩn cử sinh sống được không? Anh không làm bang chủ, em cũng không làm môn chủ gì đó, chúng ta cùng nhau du lịch khắp Nam Bắc, cuộc sống tiêu dạo vui vẻ biết bao.”

“Em cũng có ý đó, nhưng bọn họ đồng ý cho chúng ta rời đi sao?”

Trở lại Thanh Long bang Văn Nhân Mạc coi Triển Thất như quốc bảo mà chăm sóc, sau đó dùng thời gian ngắn nhất thiết lập lại quỹ đạo cho bến Thượng Hải, toàn bộ đều phát triển theo hướng tốt, hai người họ cuối cùng cũng có thể gỡ bỏ hết gánh nặng trên người. Đặc biệt bây giờ đã có con, càng thêm nhớ những tháng ngày tự do tự tại.

“A….”

“Thất Thất, cô là đồ hỗn đản, dám lặng lẽ rời đi mà không nói cho lão nương một tiếng, nếu gặp lại tôi nhất định xử đẹp cô.”

Một buổi sáng nào đó bọn người Tiễn Kỳ, Long Mai,Thích Thiên, Nam Cung Ngọc, Diêm Xuyên nhận được một phong thư của Triển Thất và Văn Nhân Mạc, Văn Nhân Mạc giao hết sự tình cho Thích Thiên, di@en*dyan(lee^qu.donnn),mà Triển Thất thế nhưng lại giao hết quyền lực của cô cho Tiễn Kỳ với Long Mai, sau đó hai người cùng với đứa con trong bụng bỏ chạy trong đêm.

Trên một con đường lớn có một chiếc xe ngựa đang chạy về một nơi xa lạ, trong xe có một nam một nữ, lúc này cô gái đang làm tổ trong lòng người con trai còn anh thì vui vẻ đút hoa quả cho cô.

“Oài.”

“Để anh xem, có phải đi suốt đêm nên bị bệnh không.”

“Đừng lo, chắc người nào đó đang mắng em, ha ha, cứ chửi đi, dù sao ta cũng không nghe được.”

“Em đó, trực tiếp nói với bọn họ không phải tốt hơn sao, sao lại lén lút chạy đi như vậy?”

“Nếu để bọn họ biết anh nghĩ hai chúng ta có thể đi như vậy, mấy ngày trước em thấy Thích Thiên đã lén lút dọn dẹp đồ đạt muốn bỏ chạy. Không nói tới bọn họ nữa, ông xã, chuyến đầu này chúng ta đi đâu đây.”

“Tất cả đều nghe theo em, sau này chúng ta sẽ không tách ra nữa, em muốn đi đâu, chúng ta đi đó.”

“Được, vậy bây giờ chúng ta hướng Phương Nam, xuất phát.”

(Hoàn.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.