Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

Chương 40: Cực phẩm tiểu thụ



Khuôn mặt Văn Nhân Mạc cách càng ngày càng gần, ngay khi anh định hôn lên thì Triển Thất lại đột ngột hét lớn.

"Cuối cùng cũng tới, lão đại, bất ngờ sắp tới rồi."

Thấy Triển Thất đột nhiên đẩy anh ra, trong lòng Văn Nhân Mạc không khỏi có chút mất mác, vừa nãy anh quá tức giận, thấy Triển Thất vẫn không biết hối cải như cũ thì rất muốn nhào qua bóp chết cô. Nhưng đến khi nhích lại gần cô, nhìn thấy khuôn mặt và đôi môi cô thì lại đột nhiên rất muốn hôn lên đó, không biết làm thế có khiến cô bị dọa hay không.

Nhưng giờ phút này anh lại không muốn nghĩ quá nhiều, vừa nãy lúc Triển Thất đứng dậy đã vô tình đá trúng chỗ... của anh.

"Lão đại, mau tới đây."

Triển Thất đẩy cánh cửa sổ nhỏ của nhã phòng ra, gọi Văn Nhân Mạc tới. Tim cô vẫn còn đập thình thịch, bộ dạng vừa nãy của Văn Nhân Mạc thật dọa người, dáng vẻ như muốn bóp chết cô, xem ra sau này cô không nên đem phụ nữ ra giỡn với anh rồi. Trong lòng cũng thầm tiếc hận, một tuyệt sắc trai đẹp như thế, lại là đồng tính, thật quá lãng phí mà.

Văn Nhân Mạc chỉnh lại quần áo, sau khi trở lại như cũ mới nhìn theo Triển Thất ra ngoài. Lúc này trong sãnh lớn đã được dựng một cái đài, bên dưới là một vòng người vây quanh, trên tay mỗi người đều cầm một mã số, có vẻ như đang muốn đấu giá vật gì đó.

"Các vị đại gia, hôm nay chúng ta sẽ đấu giá một tuyệt sắc, kể từ khi ma ma tôi đây vào nghề đến giờ chưa từng gặp được người nào chói mắt đến vậy.. Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi sẽ lập tức dẫn người đó đến cho các vị đại gia được mở rộng tầm mắt."

Tú bà đứng huyên thuyên cả một tràng dài, mãi đến hi bên người có người thúc giục mới chịu thôi. Hơn nữa còn có một chuyện lạ là, khách xem bên dưới không chỉ có đàn ông mà còn có cả phụ nữ, nhìn thì có vẻ là những phu nhân giàu sang. Từ xưa kỹ viện đã có quy định không cho phụ nữ vào cửa, hôm nay quả là đặc biệt.

Văn Nhân Mạc không biết Triển Thất đang suy nghĩ cái gì, cũng không có tâm trạng mà xem bên dưới đấu giá mặt hàng tuyệt sắc nào, thật ra thì anh còn không biết là bên dưới đang đấu giá.

Bởi vì cửa sổ rất nhỏ, hai người lại cùng nhau nhìn xuống dưới, nên dựa rất sát vào nhau. Bộ dạng lúc này của họ giống như anh đang ôm Triển Thất vào ngực. Triển Thất cao khoảng 1m7, so với phụ nữ mà nói thì đã là rất cao rồi. Nhưng giờ phút này, được anh ôm vào ngực khiến anh cảm thấy cô rất nhỏ bé, khiến cho người ta thương tiếc. Nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định nghe theo tim mình, ôm Triển Thất vào ngực.

Triển Thất lúc này đang một lòng hướng về cuộc đấu giá bên dưới, vốn là hôm nay cô đang định kêu tú bà tìm một vài tiểu quan đến cho Văn Nhân Mạc để anh chọn, không ngờ lại gặp phải buổi đấu giá, nghe nói còn là một xử nam, Văn Nhân Mạc may thật đấy.

Rốt cuộc buổi đấu giá cũng bắt đầu, một cái kiệu được đưa lên đài, màn kiệu từ từ được vén lên, lộ ra khuôn mặt đẹp đến mức người thần phẫn nộ. Có vẻ là đã bị bỏ thuốc, đang nằm ngủ say trong kiệu, chỉ riêng tư thế ngủ thôi cũng đủ để khiến tất cả đàn ông và phụ nữ bên dưới máu huyết sôi trào, mặt đỏ tim run.

"Thật là một tiểu thụ tuyệt sắc mà, lão đại, thấy thế nào, mua lại tặng cho anh được chứ."

"Được."

Triển Thất xoay người lại, nhìn Văn Nhân Mạc bằng vẻ mặt háo sắc, hỏi, sau đó nghe anh ta nói "Được", trong lòng lại cảm khái lần nữa: "Quả là một cặp đẹp đôi, Văn Nhân Mạc đẹp trai khí phách, tiểu thụ nhìn lại xinh đẹp tươi trẻ. Cõi đời nãy cũng chỉ có hai người họ mới có thể xứng với nhau."

"Hôm nay dù có phải táng gia bại sản tôi cũng phải mua tặng cho lão đại."

"Ừ."

Lúc này Văn Nhân Mạc đang chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không biết Triển Thất đang nói cái gì, chỉ thấy Triển Thất mỉm cười với anh, cho nên anh cũng cười với cô.

"Giá khởi điểm là một vạn đại dương, trong tay các vị đều có biển số, mỗi lần giơ biển là giá tăng một ngàn, các vị khách quan bắt đầu kêu giá đi."

Một vạn một ngàn.

Một vạn năm ngàn.

Một vạn tám ngàn.

...

Mười vạn.

Tú bà vừa kêu bắt đầu, người bên dưới đã bắt đầu sôi trào, chẳng mấy chốc đã tăng đến mười vạn.

Mười lăm vạn đại dương.

Khi giá đã tăng đến mười vạn đại dương Triển Thất mới bắt đầu giơ biển ra giá, trực tiếp nâng giá lên mười lăm vạn. Ở niên đại này, mười lăm vạn đại dương đã đủ cho những gia đình bình thường sống mấy đời, cho dù là gia đình phú quý thì cũng đủ sống cả đời. Nhưng Triển Thất lại không quan tâm, số tiền này đều là tiền trộm được từ Phi Ưng trại, lúc xế chiều cô đã nhờ Diêm Xuyên đi đổi, không ngờ lại đổi được nhiều tiền như vậy.

Triển Thất vừa kêu giá xong tú bà đã cười đến lệch miệng, người đứng đầu ở đây cũng chỉ có giá mười lăm vạn đại dương, không ngờ ra đường nhặt đại một người đàn ông về cũng có thể giúp bà kiếm được nhiều đến vậy. Nhưng bà lại không dám giữ người này lại, bộ dáng lúc ngủ của người này tuy rất yếu ớt, nhưng lúc tỉnh lại rất nguy hiểm.

Mười tám vạn.

Triển Thất vừa nghĩ mình đã nắm chắc thắng lợi thì ở phòng đối diện lại kêu giá. Triển Thất nhìn theo, thấy đối phương cũng là hai thanh niên trẻ tuổi, nhưng cô chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây là nữ cải nam trang. Mặc dù cải trang rất giống, nhưng sau khi cô được Văn Nhân Mạc dạy dỗ thì nhận ra được rất nhiều sơ hở.

"Thú vị thật, không ngờ ở Bạch Thành vẫn còn có người chịu chơi đến vậy."

Mười chín vạn

Hai mươi ba vạn

Hai mươi lăm vạn

Hai mươi tám vạn

Ba mươi vạn

Triển Thất kêu thêm một lần thì đối phương lại kêu thêm một lần, có vẻ như là muốn đối nghịch với cô. Hôm nay Triển Thất chỉ đem theo ba mươi vạn, là vì lúc Diêm Xuyên đưa cô cô vẫn chưa kịp mang đi cất, nếu không thì cô cũng chỉ định đem theo một vạn, cô nghĩ đi dạo kỹ viện thì thế là đủ rồi.

"Cái người này sao lại như thế chứ, rõ ràng bên cạnh anh đã có một người đàn ông xuất sắc đến vậy, sao còn tham lam muốn giành với tôi."

Đối phương không ngờ Triển Thất lại cạnh tranh quyết liệt đến vậy, số tiền đó đã là cực hạn với cô.

Nghe cô ta nói như thế, Triển Thất mới phát hiện, không biết từ lúc nào cô đã bị Văn Nhân Mạc ôm chặt vào ngực, vậy mà cô lại không biết.

Đến lúc này Văn Nhân Mạc mới nhận ra Triển Thất đang làm gì, cô lại dám đi giành đàn ông với người phụ nữ khác, lửa giận vừa mới đè xuống lại lần nữa bùng lên.

"Có giỏi thì tới đấu với gia, ai thắng thì thuộc về người đó."

Triển Thất thấy Văn Nhân Mạc tức giận còn tưởng rằng anh tức là do người bên dưới bị kẻ khác tranh giành, không nói hai lời đã nghĩa khí tìm đối phương quyết đấu, thề phải giúp Văn Nhân Mạc đoạt lại.

"Quyết đấu thì quyết đấu, còn sợ anh sao."

Hai người nhảy thẳng từ cửa sổ xuống đất, bày thế định đánh nhau, lúc này, tiểu thụ tuyệt sắc đang ngủ say kia tỉnh lại.

"Nếu hai vị đều muốn mua tại hạ, có phải nên nghe thử ý kiến của tại hạ hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.