“Văn Nhân bang chủ, bằng không tôi đưa tất cả danh ngạch của chúng tôi cho anh… bù lại anh đưa anh ấy cho tôi, như thế nào?”
Lôi Liệt biết, nếu có thể có được sự phụ trợ của Triển Thất, không có cái gì không làm được.
“Cút.”
Lôi Liệt vừa nói dứt lời, nụ cười vẫn còn treo trên miệng Văn Nhân Mạc lập tức biến mất, sắc mặt âm trầm đáng sợ, đánh về phía Lôi Liệt một quyền, mặc dù anh ta lóe lên né tránh rất nhanh nhưng vẫn bị đánh trúng, vết thương ở khóe miệng co rút lại. Trong lòng thầm mắng: “Không được thì không được, làm gì phát hỏa khí lớn như vậy, không phải chỉ là người có chút đầu óc thôi sao, suy cho cùng cũng chỉ là một nam sủng thôi mà?”
Khi anh ta có ý định đến nơi này chuẩn bị nói chuyện hợp tác, thật khó khăn lắm để bàn xong chuyện hợp tác, cũng không thể cứ để bị hủy đi như vậy được. Tuy nhiên Lôi Liệt không ngờ Văn Nhân Mạc lại để ý đến Triển Thất như thế, không phải chỉ là một nam nhân sao, nếu anh ta lấy được tất cả danh ngạch của bọn họ, lần tranh tài này nhất định sẽ thắng, giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn của anh thế này, càng làm anh hiếu kỳ hơn đối với người tên Triển Thất kia.
“Về sau không cho phép em cười với đàn ông khác.”
Sau khi Lôi Liệt rời đi Văn Nhân Mạc vẫn còn đang tức giận, thế nào mà nhiều người cùng tranh giành Triển Thất với anh thế chứ? Bây giờ Triển Thất vẫn là một đàn ông đã có nhiều người để ý như vậy, nếu để cho đám người kia biết cô là nữ thì không phải sẽ càng điên cuồng hơn sao? Xem ra cần phải sửa lại kế hoạch ban đầu một chút, nếu không anh cũng không dám đảm bảo có người tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước) động thủ hay không.
Nhìn thấy Văn Nhân Mạc một mình hờn dỗi, Triển Thất thật không thể giải thích được, lúc nào thì cô cười với người khác, nhưng dù là cười thì liên quan gì đến anh chứ? Nhưng là cô rất vui mừng đối với việc vừa rồi Văn Nhân Mạc quả quyết cự tuyệt yêu cầu của Lôi Liệt. Tuy nhiên Lôi Liệt có vẻ nhất quyết không chịu bỏ qua, con mẹ nó, xem Triển Thất cô là ai chứ, lại muốn đổi chác cô như một món hàng vậy.
Triển Thất và Văn Nhân Mạc đang ở Tùng Thành đi dạo mấy ngày, Thích Thiên đã an bài xong công việc ở mỏ cũng xuống núi, bây giờ là lúc cần dùng người, Đại Ngưu cũng được đặc xá rồi, nên cho phép anh ta được lập công chuộc tội.
“Chủ tử, xem ra tiệm ăn bên này cũng không tệ nha, hôm nay chúng ta đến nơi này ăn đi.”
Mấy ngày này, mấy người lại tiếp tục ra ngoài đi dạo, vừa đúng lúc đi ngang qua một quán rượu, mấy người ai nấy đều đói bụng, Nam Cung Ngọc liền nói vào bên trong ăn cơm, vừa mới đi vào lại gặp phải một người quen.
“Tiểu Thất Thất, chúng ta thật là có duyên nha, tôi vừa mới đến Tùng Thành đang nghĩ không biết anh đang ở đâu, không nghĩ lại gặp được anh ở đây, có phải anh cũng đang nghĩ đến tôi không? Mau cho tôi nhìn xem một chút, thời gian này không có tôi ở đây, anh có ăn nhiều không, xem một chút xem, người anh gầy đi rồi kìa. Anh a, không cần ở cái nơi nghèo này nữa đi, hôm nay đi theo tôi thôi, lần này tôi đi ra cửa gặp đại phát tài, chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài đi du ngoạn khắp nơi…”
Lục Hiên liên tục nói không ngừng bên tai, Triển Thất dự liệu sẽ gặp Lục Hiên ở đây, vốn bản thân cũng nhớ đến anh ta nhưng vừa gặp cô cảm thấy hỏng mất.
Mấy người bọn họ vốn định tìm một nhã gian, nhưng Lục Hiên cố gắng đi thêm vào, sau lại cảm giác cả quán rượu này đều được bao hết rồi. Chính giữa trưa lại bao hết chỗ này thì cần phải tốn bao nhiêu tiền chứ, chỉ là nhìn bộ dáng của anh ta lần này đi ra ngoài có vẻ kiếm được rất nhiều tiền nên một chút ý tứ đau lòng cũng không có.
Vào lúc ăn cơm cũng xảy ra mấy vấn đề nhỏ, bình thường Triển Thất đều là cùng ngồi ăn một chỗ với Văn Nhân Mạc, bên kia đôi khi là Nam Cung Ngọc, đôi khi có thêm Diêm Xuyên, lần này Lục Hiên chạy đến ngồi bên cạnh Triển Thất thì chỉ có thể chen vào chỗ của Nam Cung Ngọc. Cả hai tranh giành chỗ ngồi không chịu nhường ai.
Nhóm người bọn họ vừa ngồi yên ổn để ăn cơm, từ bên ngoài lại có một nhóm người khác đi vào.
“Thất Thất, thì ra là anh ở nơi này, tôi và Long Mai tìm anh đã mấy ngày rồi, mỗi lần đến Diễm bang tìm anh đều bị người ta đuổi ra, hôm nay hoàn hảo gặp được anh rồi, nếu không thì có lẽ phải đợi đến lúc tranh tài chúng tôi mới gặp được anh mất.”
Người tới chính là Long Mai và Tiễn Kỳ, hai người bọn họ hàng ngày cứ đến Diễm bang tìm Triển Thất, bị Nam Cung Ngọc chặn lại đuổi về, lần này vừa gặp được Triển Thất cũng dính chặt lấy không rời.
Người càng nhiều thêm, thế nhưng như vậy vẫn chưa tính là loạn lắm vì Tiễn Kỳ và Long Mai vừa đi vào thì bên ngoài lại có một nhóm người nữa đuổi đến.
“Hai người các cô không biết xấu hổ còn tìm nương nhờ môn phái khác, được Đường chủ chúng ta coi trọng là phúc khí của các cô, còn dám phản kháng, là muốn tìm chết sao?”
Người tới là người của Thanh Long bang, mấy ngày nay bọn họ cũng chờ tranh tài nên không có việc gì làm ra ngoài đi dạo, mấy ngày trước, gặp Long Mai và Tiễn Kỳ đi tìm Triển Thất, liền nổi lên sắc tâm, nhất quyết muốn bắt trở về làm tiểu thiếp. Nhưng Tiễn Kỳ cũng không phải là người ngồi không, ra tay đánh thủ hạ bọn họ một trận, lần này bọn họ thấy hai người các cô đi vào quán rượu thì lập tức đuổi theo.
Vừa đi vào thì nhìn thấy trong đại sảnh đầy người thì liền ngây ngẩn cả người, lại gặp Lục Hiên cũng ở đây thì lập tức đi tới chào hỏi. Bọn họ không để Văn Nhân Mạc và Triển Thất ở trong mắt, nhưng Lục Hiên là người không thể đắc tội được, vị này chính là thần tài đấy.
Người Thanh Long môn đến không lâu thì cửa khách điếm mở ra một lần nữa, lần này đi vào là Như Mộng và người của Chu Tước môn. Trong khoảng thời gian này hai bên vẫn thường ở cùng một chỗ với nhau, vào trong quán rượu, Như Mộng lập tức bị Văn Nhân Mạc hấp dẫn, mượn quan hệ với Lục Hiên nên cũng đến ngồi xuống cùng bàn với bọn họ, khi cô ngồi xuống thì người của Chu Tước môn cũng theo cùng ngồi xuống.
“Mồ hôi, chỉ còn thiếu người của Bạch Hổ môn nữa thôi, như vậy thì tứ đại bang phái đều đến đông đủ.” Khi nội tâm Triển Thất ai oán, cửa lại bị đẩy ra lần nữa, thật choáng nha, không biết sao dự đoán của cô lại chính xác thế chứ.
“U, hôm nay mọi người cùng nhau tụ họp sao? Thế nào nhiều người như vậy đều tụ tập ở đây? Không phải ngày mai mới đại hội sao hôm nay lại đến trước chứ? Tại sao không có ai nói cho Bạch Hổ môn một tiếng vậy?”
Quả nhiên, người đang tới chính là Lôi Liệt Môn chủ Bạch Hổ môn.
Như vậy là đủ rồi, tứ đại bang phái đều tề tựu đầy đủ rồi, sắc mặt Văn Nhân Mạc vốn đã thối lắm rồi giờ lại càng đen hơn, vốn tính toán cùng Triển Thất ra ngoài đi dạo một chút, ai biết một đống người làm đuôi đi theo phía sau. Sau đó lúc ăn cơm lại tới một đám người nữa, nhìn mấy con ruồi kia xoay quanh lấy lòng Triển Thất, anh thật muốn đập một phát chết hết.
“Tiểu Thất Thất, mau tới ăn thịt đi.”
“Chủ tử không cần ăn thịt đâu, quá béo thì không tốt, chỉ cần ăn rau dưa thôi.”
“Thất Thất, ăn của tôi đi.”
“Ăn của tôi mà.”
…
“Tốt lắm, mọi người tiếp tục ăn đi, tôi ăn no rồi.”
Triển Thất thật sự không chịu nổi, cứ tiếp tục như vậy nữa cô liền phát điên luôn.
Nhưng khi cô vừa muốn rời đi thì bị người khác gọi lại.
“Tôi nói này người anh em, được Lục chưởng quỹ đây coi trọng chính là phúc khí của anh, nếu anh không đặc biệt kính rượu anh ấy thì chúng tôi sẽ bị phạt rượu anh đấy.”
Hiện tại Thanh Long bang chủ yếu lấy buôn bán làm trọng, cho nên vẫn cùng hợp tác với Lục Hiên, mạch kinh tế cả nước phần lớn đều do Lục Hiên nắm giữ, anh ta cũng được coi là thiên hạ thủ phủ rồi. Cho nên người Thanh Long bang vẫn muốn nịnh bợ Lục Hiên, nhưng Lục Hiên vẫn không tỏ thái độ với bọn họ, hôm nay thấy sắc mặt Lục Hiên lúc Triển Thất đứng dậy rời đi không tốt liền ra mặt dạy dỗ Triển Thất.
“Phanh.”
“Mày là cẩu vật gì vậy, dám nói thế với Triển Thất, muốn chết sớm thì nói với tôi một tiếng.”
Tâm tình Văn Nhân Mạc vốn không tốt, hiện tại Đường chủ Thanh Long bang xuất hiện ở đây nói lời châm chọc Triển Thất, anh càng tức giận hơn, cho nên trực tiếp vung ra một quyền đánh Đường chủ Thanh Long bang văng vào vách tường. Đụng vào vách tường hắn rơi xuống đất miệng còn phun ra một ngụm máu lớn. Nhìn dáng vẻ như vậy có lẽ ngực bị gãy mấy cái xương sườn rồi, như thế cũng đủ thấy Văn Nhân Mạc có bao nhiêu tức giận.
“Đáng đánh, ai bảo anh xen vào việc của người khác, tại sao nói tiểu Thất Thất của chúng tôi như vậy chứ? Tiểu Thất Thất, đây đều là lão thất phu kia nói, anh mặc kệ anh ta đi.”
“Ha ha, vỗ mông ngựa tới tận đùi, thật đáng đời.”
Lôi Liệt chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội để chế nhạo Thanh Long bang, lại thêm có chút hảo cảm với Triển Thất nên khi Đường chủ Thanh Long bang mở miệng muốn dạy dỗ Triển Thất, anh đã muốn đánh người rồi, nếu không phải là Văn Nhân Mạc ra tay quá nhanh, anh đã muốn xuống tay.
Trong đại sảnh vì một quyền của Văn Nhân Mạc mà nơi này hoàn toàn rối loạn hết lên. Phải biết đây là thế lực của tứ đại bang phái hắc đạo nổi tiếng khắp cả nước, tuy Bạch Hổ môn chỉ có một mình môn chủ tới, nhưng dù là vậy thì chỉ cần một đường chủ ở đây dậm chân một cái thì cũng sẽ khiến cho người của mấy thành thị đều run lên. Hôm nay đệ nhất Bang chủ Thanh Long bang bị một lão đại của môn phái nhỏ đánh, đây không phải là đánh vào mặt mũi của tứ đại bang phái bọn họ à.
“Văn Nhân Mạc, có biết nơi này là chỗ nào mà đến phiên một bang phái nho nhỏ như Diễm bang càn rỡ, còn không mau quỳ xuống nói xin lỗi.”
“Ông nói để cho anh ấy quỳ xuống nói xin lỗi?”
Hôm nay tâm tình của Triển Thất cũng không tốt, mới vừa rồi thấy Văn Nhân Mạc ra tay đánh cái lão hỗn đản kia làm cho trong lòng cô thoải mái hơn rất nhiều, thế nhưng bây giờ cái lão đầu bang chủ của Chu Tước môn kia còn không biết xấu hổ dám bắt Văn Nhân Mạc phải quỳ xuống nói xin lỗi, thật coi bọn họ là người dễ khi dễ sao.
“Phanh.”
Một cái đấm khác nhưng một quyền này lại là của Triển Thất đánh ra, nếu người khác mắng cô thì coi như không sao đi, Triển Thất cũng không có tức giận như thế, nhưng nếu vũ nhục Văn Nhân Mạc thì không thể được.
Triển Thất mặc dù là phụ nữ, sức lực cũng không lớn nhưng hàng ngày cùng một đám đàn ông đánh qua đánh lại, đã sớm luyện được sức lực mạnh mẽ hơn, vị đường chủ Chu Tước môn này bị đánh một quyền xem ra cũng không nhẹ hơn Thanh Long bang chủ bao nhiêu.
“Này, hai người các anh thật muốn làm phản, tôi muốn báo với biểu ca của tôi, để cho các anh phải trả giá thích đáng.”
Vào lúc này Như Mộng thể hiện ra uy phong của một đại tiểu thư, chỉ là rất nhanh cô biết mình làm việc sai lầm rồi. Cô nhìn thấy Long Mai và Tiễn Kỳ đi về phía mình, da đầu của cô tê dại, ánh mắt của bọn họ làm cô nhớ tới lần trước ở Diễm bang bị một trận lửa đốt kia, bây giờ nghĩ đến trong lòng cô vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Các cô… mấy tên hỗn đản kia còn chần chờ gì nữa, còn không mau ra tay đi.”
Khi hai người Tiễn Kỳ và Long Mai áp sát vào hai bên trái phải của Như Mộng khiến cô bất an kêu mấy người phía sau ra tay.
Lần này mấy người bọn họ ra ngoài đều chọn người ưu tú để dẫn theo, mặc dù tứ đại bang phái đã đạt thành hiệp nghị không công kích lẫn nhau ở đây, nhưng đều sợ hãi đối phương bí mật lật lộng ra tay cho nên vẫn dẫn hộ vệ theo bên cạnh để bảo vệ.
Chủ tử đã lên tiếng, phận làm hạ nhân không dám không tuân theo, chỉ có thể nhắm mắt xông vào.
Thích Thiên, Đại Ngưu, còn có Nam Cung Ngọc, Diêm Xuyên, Tiễn Kỳ đều là những người tính tình nóng nảy, bọn người kia dám khi dễ người của bọn họ, sao bọn họ có thể bỏ qua được, cho nên trong lúc nhất thời xảy ra một trận hỗn chiến.
Lôi Liệt đã đạt thành hiệp nghị với Văn Nhân Mạc, bây giờ bọn họ là đồng minh, làm sao có thể dẫn người mình đánh người mình, cho nên vừa thối lui về phía sau vừa quan sát trận hỗn chiến. Lục Hiên tới chỉ có một mình, anh không tham chiến mà vẫn một mực đứng bên cạnh Triển Thất, những người kia ngại vì thân phận của anh, cũng không quá mức đi công kích Triển Thất.
Những người còn lại hầu như đều bao vây mấy người Văn Nhân Mạc, đẩy bọn họ vào trung tâm cuộc hỗn chiến.
Nhưng đám người Văn Nhân Mạc có người nào là ngồi không chứ, thỉnh thoảng đá bay một vài người trong đám người bao vây bọn họ bay ra ngoài.
Kết quả cuối cùng, mấy người bên Văn Nhân Mạc giành thắng lợi, trừ đám người không tham chiến là Bạch Hổ môn ra thì tất cả người của tứ đại bang phái ai cũng bị đánh cho đầu rơi máu chảy.
“Hôm nay coi như làm nóng người trước ngày bắt đầu tranh tài đi, tới đây giải tán được rồi.”
Khi trận hỗn chiến kết thúc, Lôi Liệt nghênh ngang đứng dậy nói mấy câu không đau không nhột, đây chẳng qua là cho đám người tứ đại bang phái một bậc thang đi xuống. Dù thế nào thì anh cũng là lão đại của một trong tứ đại bang phái, một câu nói của anh cũng đủ để mọi người còn lại nể tình.
“Hừ, tốt nhất đợi đến cuộc so tài ngày mai, để xem thử bọn mày có bao nhiêu liều lĩnh.”
Người của Thanh Long bang còn dư lại Ngư Tiểu Hương chủ hòa, sau khi nói một câu với mấy người Triển Thất và Văn Nhân Mạc rồi dẫn mấy anh em trong bang rời đi.
Người của Thanh Long bang vừa ra khỏi cửa, đám người Chu Tước môn ở phía sau cũng lặng lẽ theo ra ngoài, Như Mộng thấy tất cả mọi người rời đi cũng chỉ có thể ảo não cùng rời đi mà thôi.
“Văn Nhân bang chủ, đến đây thì Triển bang chúng tôi cũng cáo từ vậy, hi vọng ngày mai trên đấu trường hợp tác vui vẻ.”
Rất nhanh mọi người liền đi hết, mới vừa rồi ở đại sảnh còn một trận náo loạn hò hét ầm ĩ nhưng bây giờ ở đây cũng chỉ còn lấy mấy người bọn Triển Thất và cộng thêm một Lục Hiên nữa. Về sau Lục Hiên phát hiện cảm giác không khí giữa Triển Thất và Văn Nhân Mạc có gì đó thay đổi, hình như càng lúc càng thân mật hơn, trong quan hệ thân mật của hai người bọn họ không thể có bất kỳ người nào chen vào giữa bọn họ được.
“Tiểu Thất Thất, em nhớ còn nợ tôi một nụ hôn đó nha.”
Lúc này tất cả mọi người thấy một loạt vấn đề xảy ra, cho nên Lục Hiên không thể cùng bọn họ trở về Diễm bang, nên trước khi chia tay với bọn họ, anh đã ở bên tai cô nói nhỏ một câu. Triển Thất cũng đã hình thành thói quen bị Lục Hiên thường xuyên chiếm tiện nghi của cô nên chỉ cười không nói gì đẩy anh ra, nhưng một màn này rơi vào mắt Văn Nhân Mạc thì chuyện không phải đơn giản như vậy, rõ ràng giữa hai người có**, còn nói lời mập mờ như vậy, mặc dù lời nói vô cùng nhỏ song anh cũng nghe không sót một từ nào.
“Lão đại, bả vai của em rất đau, mau tới đây giúp em xoa bóp như phương pháp em đã dạy cho anh đấy.”
Sau một ngày du ngoạn khắp nơi, còn xã giao, rồi đánh nhau, không việc nào không liên lụy đến Văn Nhân Mạc, cho nên khi vừa về đến Diễm bang, Triển Thất lập tức nằm dài trên giường lấy lòng Văn Nhân Mạc để Văn Nhân Mạc buông lỏng một chút.
Lúc trước chỉ cần cô nói như vậy, Văn Nhân Mạc sẽ lập tức tới giúp cô xoa bóp, có lúc không cần cô nói anh cũng sẽ đến giúp cô, nhưng hôm nay dù cô nói thế nào anh cũng ngồi yên bên kia không nhúc nhích.
“Lão đại, hôm nay anh bị thương ở đâu sao? Cho em xem một chút có bị thương ở chỗ nào không?”
Triển Thất cho là Văn Nhân Mạc bị thương nên lập tức kiểm tra thử, nhưng khi cô vừa đụng vào người Văn Nhân Mạc liền bị anh dùng lực rất lớn ôm cô vào trong lòng, sau đó anh dùng miệng hung hăng cắn lên môi cô.
Hôm nay Văn Nhân Mạc thấy một đám đàn ông và phụ nữ vây xung quanh Triển Thất, trong lòng anh rất phiền não. Mà Triển Thất một chút cũng không thèm né tránh, còn giống như rất hưởng thụ sự phục vụ của bọn người kia vậy, đặc biệt là tên Lục Hiên kia, thiếu chút nữa là ôm cô, còn nói lời mờ ám như vậy, lúc chứng kiến thế anh cảm thấy cả người mình như sắp nổ tung mất. Cho nên Triển Thất vừa đi đến bên cạnh, anh lập tức ôm lấy hôn lên môi mọng của cô, trong lòng anh dường như có một giọng nói kêu gào anh hãy cắn lên đôi môi đó.
Vốn Văn Nhân Mạc muốn hung hăng cắn trừng phạt cô một chút, nhưng lúc môi anh đụng phải đôi môi mềm mại của cô, tất cả tức giận cũng biến đi đâu mất, cả thế giới giống như dừng lại, cái loại cảm giác QQ ngọt ngào này làm cho anh nhịn không được còn muốn nhiều hơn.
Cả Văn Nhân Mạc và Triển Thất chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác chứ đừng nói chi là hôn môi. Nhưng hình như đều xuất phát từ bản năng, căn bản không cần học tập, cả hai đều có ý nghĩ muốn nụ hôn này sâu hơn nữa.
Một người luôn luôn cơ trí, khôn khéo như Triển Thất bị Văn Nhân Mạc hôn đến thiên hôn đại ám, đại não như dừng hoạt động, để mặc cho Văn Nhân Mạc hôn càng lúc càng sâu hơn.
Vừa mới bắt đầu, Văn Nhân Mạc chỉ cắn nhẹ vào môi của cô, nhưng khi thấy Triển Thất không có cự tuyệt, nên không thể nghi ngờ làm lá gan của anh to hơn. Ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô khiến hô hấp của anh nóng rực lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở hai hàm răng cô ra, từ từ dùng lưỡi xâm nhập sâu hơn vào miệng của cô…